Chuyển ngữ: Yeekies
___
Tạ Hàm Ngọc giúp Mục Đường Phong mang tranh xuống lầu. Mục Đường Phong tìm một chỗ khá náo nhiệt trên phố, lại không quá xa quán trọ, trải một tấm vải xuống đất và đặt tất cả tranh lên đó.
Mục Đường Phong bảo Tạ Hàm Ngọc đợi một lúc, rồi y lại lên quán trọ mang theo nghiên mực và bút mực xuống.
Bên cạnh chỗ y bày bán có một cái bàn gỗ bỏ đi, Mục Đường Phong khiêng nó lại, trải một lớp vải lên trên, đặt nghiên mực lên đó, bên cạnh để vài tờ giấy trắng.
Tạ Hàm Ngọc giúp y bày xong, dặn dò vài câu, "Nhớ đừng làm mất ngọc bội. Lúc nguy hiểm thì nắm chặt nó, ta sẽ lập tức đến ngay."
Mục Đường Phong đa tạ hắn, khẽ nói một tiếng "được".
Tạ Hàm Ngọc quay người đi vào đám đông, một lúc sau đã không còn thấy bóng người nữa.
Mục Đường Phong liếc nhìn, dời một chiếc ghế lại gần bàn rồi ngồi xuống, trải vài bức tranh ra bàn.
Người qua lại ai cũng liếc nhìn một cái. Vị công tử này trông tuấn tú, lại có tài hội họa và thư pháp. Chiếc áo bào màu xanh lam đã bạc màu khoác trên người y, không hề lộ vẻ cũ kỹ mà ngược lại còn toát ra khí chất thoát tục.
Chẳng mấy chốc có vài vị công tử đến, xem tranh một lúc rồi hỏi, "Đây là ngươi tự vẽ sao?"
Mục Đường Phong gật đầu.
Một trong số các công tử lấy một bức thư họa từ dưới lên, xem một lúc rồi hỏi, "Vậy... ngươi bán thế nào?"
Mục Đường Phong, "Chữ năm văn một bức, tranh mười văn."
Hai vị công tử nhìn nhau, rồi mỗi người chọn một bức, đưa cho Mục Đường Phong một đồng bạc vụn.
Mục Đường Phong lục túi tiền lấy tiền đồng ra trả lại, vị công tử kia lại hỏi, "Thế còn giấy trắng này dùng để làm gì?"
"Vẽ chân dung à?"
Mục Đường Phong, "Vẽ chân dung tại chỗ, mười hai văn một bức."
Vị công tử nghe thấy thì kinh ngạc, "Ngươi còn biết vẽ chân dung sao?"
"Vậy không cần trả lại tiền thừa đâu, ngươi vẽ cho hai chúng ta mỗi người một bức."
Vị công tử còn lại bất mãn, "Không cần, vẽ chung một bức thôi, đừng vẽ tách ra."
Mục Đường Phong cầm bút son, đợi họ bàn bạc xong, nhúng mực rồi bắt đầu vẽ.
Cuối cùng hai người quyết định vẽ chung một bức. Những người xung quanh thấy vậy hiếu kỳ, kéo đến vây quanh, đứng bên cạnh xem Mục Đường Phong vẽ.
Mục Đường Phong đợi hai người tạo dáng xong, bút son trên tay y chấm phá trên giấy Tuyên Thành, phác họa hai dáng người tuấn tú, lờ mờ có thể nhìn ra đường nét của hai người.
Những người vây xem có chút không tin vào mắt mình, nhỏ giọng bàn tán. Thấy Mục Đường Phong chỉ trong chưa đầy mười lăm phút đã sao chép lại hình ảnh hai người như đúc lên giấy, không nhịn được nói, "Công tử thật tài giỏi."
"Kiểu vẽ này ta thấy lần đầu, trông có hồn hơn tranh chân dung bình thường rất nhiều."
Cách vẽ của Mục Đường Phong là nắm bắt những đặc điểm trên khuôn mặt của con người, rồi làm cho chúng phẳng trên giấy, không phải là mô phỏng cứng nhắc, vì vậy bức tranh lại càng có hồn.
Có người ở phía sau nói, "Công tử, vẽ cho ta một bức đi."
Mục Đường Phong nhận tiền, đợi vẽ xong thì đưa cho hai vị công tử. Hai người xem xong rất hài lòng, còn cho thêm tiền cho Mục Đường Phong.
Nhiều người vây lại xem tranh của Mục Đường Phong, y bận rộn không ngớt, bán được mấy bức tranh chữ, còn tranh chân dung đã xếp hàng cả chục người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!