Chương 5: Nghèo xơ xác lại còn gặp họa

Chuyển ngữ: Yeekies 

___ 

Mục Đường Phong cảm thấy có gì đó không ổn, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, tim y đập thình thịch như trống gõ, cảm nhận được vài ánh mắt lạnh lẽo, trơn trượt đang dán vào người mình. 

Ánh mắt y dán vào chiếc túi tiền màu đỏ của tên ăn mày, khóe môi mím lại, sống lưng y thẳng tắp, lấy hết can đảm bước về phía tên ăn mày. 

Một cái đuôi xám, to và dài chợt lóe lên trước mắt, một vật gì đó lạnh lẽo, xù lông quấn lấy mắt cá chân y. 

Mục Đường Phong cúi đầu nhìn, một cái đuôi chuột to, dài đang quấn quanh mắt cá chân y. Tên ăn mày ở đằng xa bỗng nhiên phát ra một tiếng cười quái dị. 

"Chít chít... kẽo kẹt kẽo kẹt..." 

Nụ cười trên mặt tên ăn mày ngày càng lớn, khóe miệng ngoác ra đến tận mang tai, đôi mắt lồi ra, dán chặt vào y, con ngươi vàng vọt, như một con rối bị lột da và bị điều khiển để cười một cách ma quái. 

Mục Đường Phong giật mình quay đầu bỏ chạy, cái đuôi chuột ở mắt cá chân càng quấn chặt hơn, khẽ kéo một cái, y cả người ngã nhào xuống đất. 

"Chít chít..." 

Tên ăn mày phía sau đứng dậy, cười đến cả người co giật, nắm chiếc túi tiền màu đỏ từng bước tiến lại gần y, khóe miệng vẫn luôn ngoác rộng, nước dãi chảy ra. 

Mục Đường Phong trán lấm tấm mồ hôi lạnh, ngón tay trắng bệch bấu chặt vào kẽ hở của gạch xanh trên nền đất, quay đầu nhìn sang, vừa hay đối diện với pho tượng yêu chuột trong ngôi miếu nhỏ bên cạnh. 

Pho tượng yêu chuột rũ đuôi xuống, trên mặt mang ý cười, hàm răng sắc nhọn lộ ra, đôi tai xám xịt dường như khẽ động đậy, con ngươi đen lấp lánh, khóe môi nhếch lên. 

Cái đuôi chuột kéo Mục Đường Phong lùi lại một chút, quần áo cọ vào người y gây ra chút đau rát. Thấy tên ăn mày bị khống chế chuẩn bị lao tới, Mục Đường Phong khẽ nghiêng người sang một bên, nắm chặt con dao găm bạc trong tay áo. 

Một luồng gió mạnh bất ngờ thổi qua, Mục Đường Phong nhìn sang bên cạnh, không biết từ lúc nào Tạ Hàm Ngọc đã đứng bên cạnh y. 

Tạ Hàm Ngọc ném một lá bùa vàng qua, mắt tên ăn mày trợn trừng, phát ra một tiếng kêu thảm thiết, một luồng khí đen bốc lên từ người gã, rồi gã ngã xuống đất ngất lịm. 

Bức tượng yêu chuột trong miếu "bộp" một tiếng, trên mặt xuất hiện một vết nứt, rồi vỡ tan làm hai nửa. 

Tạ Hàm Ngọc tiến lên, giật lấy chiếc túi tiền màu đỏ từ tay tên ăn mày. 

Mục Đường Phong đứng dậy từ dưới đất, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, "Tạ công tử, ngươi lại cứu ta một lần nữa rồi." 

"Đa tạ..." Ánh mắt Mục Đường Phong dừng lại trên lá bùa vàng trên người tên ăn mày, "Công tử thật lợi hại, lại còn biết thuật ngự yêu?" 

Tạ Hàm Ngọc đưa túi tiền cho y, "Sợ công tử gặp chuyện nên ta đã đi theo. Lá bùa này là ta xin được từ một vị đại sư, không ngờ lại có lúc dùng đến." 

Mục Đường Phong cười gượng, cảm kích nói, "Chúng ta vốn dĩ chỉ là người dưng nước lã, vậy mà công tử lại không ngại hiểm nguy đến cứu ta. Ơn đức này, Mục mỗ xin khắc cốt ghi tâm. Sau này nếu công tử có việc cần ta giúp, ta nhất định sẽ xông pha dầu sôi lửa bỏng, không từ nan." 

Thái dương Tạ Hàm Ngọc giật giật, hắn cười giả lả, "Chuyện nhỏ thôi, công tử khách sáo quá rồi." 

"Nơi đây âm khí rất nặng, hôm nay công tử quá liều lĩnh rồi, sau này đừng một mình đến những nơi như thế này nữa." 

Mục Đường Phong gật đầu, có chút ngại ngùng, "Lần sau sẽ không như vậy nữa." 

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, Mục Đường Phong cất chiếc túi tiền màu đỏ vào trong tay áo. 

"Thật ra cũng không chỉ vì nơi này đâu, từ nhỏ ta đã có thể chất đặc biệt, thường xuyên gặp phải yêu ma quỷ quái... giờ thì đã quen rồi." 

Tạ Hàm Ngọc nhướng mày, "Thường xuyên gặp? Vậy mà Mục công tử vẫn bình an sống đến bây giờ, quả thật không dễ dàng." 

Khóe môi Mục Đường Phong khẽ cong lên, "Nói ta may mắn thì lần nào cũng gặp phải những thứ này. Nói ta không may mắn, thì lại có mấy lần được người khác cứu khỏi tay yêu quái." 

"Có lẽ là vì thường gặp quý nhân, giống như Tạ công tử vậy." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!