Chuyển ngữ: Yeekies
___
Hai người ban đầu đặt cược đơn giản nhất là lớn hay nhỏ. Hai con xúc xắc được đặt trong một chiếc hộp gỗ chạm khắc, lắc lên, xem ai lắc được số lớn hơn.
Nhưng dùng cách này, nếu cả hai đều lắc được cùng một số, thì khó mà phân định được thắng thua. Vì vậy, họ đổi sang một độ khó lớn hơn, đó là đoán số chấm của hai con xúc xắc.
Số chấm phải được đoán riêng, phải nói ra số chấm của từng con xúc xắc.
Người được mời đến lắc xúc xắc là một người phàm vừa mới mở sòng bạc. Hắn đứng ở giữa mép bàn, có chút gò bó. Hắn nhìn yêu quỷ xúc xắc một cái. Chờ yêu quỷ xúc xắc đồng ý, hắn cầm lấy chiếc hộp xúc xắc trước mặt.
Tiếng xúc xắc va chạm vào nhau, phát ra âm thanh lạch cạch. Chiếc hộp xúc xắc chạm khắc bay lượn trong không trung một lúc, rồi được đặt xuống bàn. Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào đó, chờ hai người mở miệng đoán số chấm.
Yêu quỷ xúc xắc liếc nhìn một cái là biết số chấm bên trong. Ở chỗ hắn không nhìn thấy, một luồng yêu khí màu đen từ ngón tay Tạ Hàm Ngọc lan qua, bao phủ lên mắt yêu quỷ xúc xắc.
"Một con bốn, một con sáu."
Tạ Hàm Ngọc nhàn nhạt mở miệng, nhìn về phía yêu quỷ xúc xắc.
Dưới mặt nạ của yêu quỷ xúc xắc dường như phát ra một tiếng cười. Hắn dựa vào chiếc ghế sau lưng, đáp lại: "Công tử đã chắc chắn chưa? Đoán sai là mất một mạng đấy."
Tạ Hàm Ngọc không nói. Yêu quỷ xúc xắc nói: "Ba và một."
Nam nhân cầm hộp xúc xắc ở giữa từ từ nhấc chiếc hộp lên. Số chấm bên trong lộ ra. Mười chấm đỏ in rõ ràng.
Mọi người hít một hơi lạnh. Đây là lần đầu tiên trong ba năm qua, có người thắng được yêu quỷ xúc xắc.
Trong sòng bạc không được phép sử dụng yêu lực hay pháp thuật. Bàn ghế đều được làm bằng gỗ khóa yêu, chuyên dùng để khắc chế yêu lực của yêu tộc. Bên cạnh còn có người canh gác, luôn đề phòng có người dùng yêu lực can thiệp vào việc đặt cược trên bàn bạc.
Tuy nhiên, trước sức mạnh tuyệt đối, những thứ này đều vô dụng. Thậm chí Tạ Hàm Ngọc bây giờ có ra tay giết họ, họ cũng chưa chắc biết mình đã chết như thế nào.
Trên bàn cược, đã cược thì phải chịu thua. Một khi đã đặt cược, không thể hối hận.
Yêu quỷ xúc xắc nắm chặt tay vịn của chiếc ghế chạm khắc. Dưới mặt nạ, biểu cảm khó đoán. Trong tay áo hắn lóe lên một tia sáng bạc "phụt" một tiếng, nó c*m v** cổ họng người bên cạnh hắn.
Máu đỏ sẫm bắn tung tóe trên sàn nhà. Người đó lặng lẽ ngã xuống. Biểu cảm vẫn còn không thể tin được. Đôi mắt hắn nhìn thẳng vào Tạ Hàm Ngọc.
Người hầu còn lại nhìn thấy thi thể của đồng đội cũng hoảng sợ. Hắn cẩn thận nói: "Công tử, người này có vẻ không dễ đối phó. Chúng ta... hay là thôi đi."
"Câm miệng," Dưới mặt nạ của yêu quỷ xúc xắc, biểu cảm hắn âm u lạnh lẽo. Hắn nói với người cầm xúc xắc: "Tiếp tục."
Nam nhân lại nhìn Tạ Hàm Ngọc một cái. Thấy Tạ Hàm Ngọc không có ý kiến gì, hắn cầm hộp xúc xắc, bỏ xúc xắc vào, bắt đầu một vòng lắc mới.
Đám đông xung quanh dán mắt vào hộp xúc xắc. Thỉnh thoảng có vài tiếng xì xào, đều đoán hướng đi của hai ván còn lại.
Chiếc hộp xúc xắc "bịch" một tiếng, rơi xuống bàn. Bàn cược ngay lập tức im lặng. Tất cả đều chờ hai người mở miệng.
Yêu quỷ xúc xắc nói: "Ngươi trước."
Tạ Hàm Ngọc khẽ cười. Hắn tùy tiện nói ra hai số.
Yêu quỷ xúc xắc nhìn chằm chằm vào chiếc hộp xúc xắc một lúc lâu. Hắn nói hai số khác với Tạ Hàm Ngọc.
Nam nhân cầm hộp xúc xắc nhấc lên. Những con số bên trong lộ ra, giống hệt những gì Tạ Hàm Ngọc đã nói.
"Ngươi thua rồi." Tạ Hàm Ngọc tùy tay ném một con dao găm qua. Lưỡi dao màu trắng bạc xé toạc không khí, cắm thẳng vào cổ họng người hầu còn lại.
Cổ họng người hầu phát ra một tiếng run rẩy vỡ vụn, giống như máu thấm vào mảnh vải rách. Đồng tử hắn lồi ra, ngã xuống đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!