Chương 48: Tiên đoán

Chuyển ngữ: Yeekies

___

Mục Đường Phong còn muốn tiếp tục sờ, một bàn tay từ phía sau đã kéo y xuống.

Tạ Hàm Ngọc bóp gáy y, ấn y vào lòng, giọng nói trầm thấp: "Ngủ đi."

Mục Đường Phong đáp một tiếng, ngoan ngoãn rụt tay lại. Y tìm một tư thế thoải mái trong lòng Tạ Hàm Ngọc, dính chặt vào người hắn như một miếng kẹo dẻo nhỏ. Y yên tâm nhắm mắt lại.

Một giấc ngủ ngon.

Sáng sớm hôm sau, bên giường lại không còn ai. Tạ Hàm Ngọc và Chu Huân đã đến chỗ đấu giá của Huyền Cơ Các, dự định ra tay trước.

Mục Đường Phong ở lại một mình trong sân. Ánh nắng xuyên qua những đám mây, ấm áp chiếu lên người y. Y ngồi bên chiếc bàn đá, trên bàn đặt một đĩa bánh. Y lật từng trang sách dưới bóng cây, thỉnh thoảng lại nhón một miếng bánh hạt dẻ, cho vào miệng.

Trên tường rào bên cạnh lại có đứa bé hôm qua bò lên. Đứa bé trông xấu xí, đôi mắt đen kịt rơi trên đĩa bánh trên bàn của Mục Đường Phong, nó mở miệng gọi y.

"Ca ca."

Mục Đường Phong ngẩng đầu nhìn qua. Đứa bé nhìn chằm chằm vào y, không khách khí nói: "Ca ca, ta cũng muốn ăn bánh hạt dẻ."

"Cho ta nếm thử một chút đi."

Mục Đường Phong đặt quyển sách xuống. Y do dự một chút, nghĩ đứa bé này nửa người nửa yêu, rốt cuộc cũng không giống với những ác linh bị luyện hóa kia.

Y bưng đĩa bánh đến dưới tường rào. Đứa bé ngồi trên đó, đưa tay lấy một miếng. Nó cười ngọt ngào với y: "Đa tạ ca ca."

"Phụ mẫu của ngươi đâu? Sao lại để ngươi một mình trong khách đ**m thế?"

Đứa bé đung đưa hai chân, dùng răng nanh nhỏ gặm bánh, nói một cách trong trẻo: "Không có phụ thân. Mẫu thân ra ngoài rồi, vài ngày nữa mới về."

"Ăn xong thì mau xuống đi. Ở trên đó nguy hiểm lắm."

Mục Đường Phong lại cho nó vài miếng bánh. Đứa bé cười khúc khích: "Ca ca, ngươi tốt thật đấy."

"Mẫu thân ta còn bảo ta giết ngươi. Bây giờ ta hơi không nỡ rồi."

Bốn phía trở nên yên tĩnh. Thân hình Mục Đường Phong đột nhiên cứng đờ tại chỗ. Mây đen che khuất mặt trời. Dưới bóng cây, một cái bóng đen kịt xuất hiện, quấn lấy mắt cá chân y.

Trước mắt y phản chiếu một tia sáng màu trắng bạc. Trong tay đứa bé cầm một cây liềm lớn hơn cả người nó. Mũi liềm chĩa thẳng vào cổ họng y.

Mục Đường Phong không thể nhúc nhích, sau lưng y rịn ra mồ hôi lạnh. Trong đồng tử y phản chiếu ánh sáng trước mặt, đôi mắt đen kịt của đứa bé sâu không thấy đáy.

Cái bóng trên mặt đất rơi trên nền gạch xanh, mờ mịt. Cả thế giới dường như chỉ còn lại y và đứa bé cầm liềm trước mặt.

Gió nhẹ thổi qua cây lê trong sân, một cành lê rơi xuống.

"Thôi vậy."

Đứa bé đột nhiên rụt chiếc liềm lại. Khi nó cười, má lúm đồng tiền ẩn hiện.

"Dù sao ca ca cũng không sống được lâu nữa... Ta có thể nhìn thấy tương lai của ca ca. Tính mạng của ca ca... sẽ kết thúc trong tay con hồ ly đó."

Cùng với một tiếng cười khẽ, đứa bé đưa tay lên không trung, đột nhiên tóm lấy một vật thể màu đen trong bụi hoa mẫu đơn. Một chiếc mặt nạ quỷ anh bị nó nắm lấy. Nó tái mét mặt mày, phát ra tiếng kêu the thé.

Nó đã định buông tha cho người rồi. Chi bằng làm người tốt đến cùng. Tiện tay diệt luôn con quỷ anh này.

Đứa bé đưa tay, nhẹ nhàng bóp một cái. Chiếc mặt nạ quỷ anh vỡ vụn trong tay nó "rắc" một tiếng, chiếc mặt nạ vỡ thành nhiều mảnh, rơi xuống đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!