Chuyển ngữ: Yeekies
___
Trong bụi cây trước mặt Mộ Tranh, một con rắn ba đầu đang bay lơ lửng trong không trung: "xì xì" thè lưỡi về phía họ. Toàn thân nó phủ đầy vảy màu xám sẫm, thân rộng khoảng cỡ cổ tay, cuộn mình trong bụi cỏ. Đuôi rắn có rất nhiều cái chân nhỏ, mảnh, màu đen, mọc dày đặc như một con rết.
Loại rắn yêu này được gọi là Tam Đầu Bách Túc, đuôi rắn có kịch độc, thuộc yêu thú cấp ba.
Đồng tử dọc của con rắn yêu rơi trên người hai người. Lưỡi rắn ẩn hiện, nó vươn mình, lao về phía họ.
Mục Đường Phong thấy Mộ Tranh vẫn còn ngây ra, y nắm lấy cánh tay hắn, quay người bỏ chạy.
"Ngươi còn ngây ra đó làm gì?? Chạy đi!!"
Mộ Tranh bị Mục Đường Phong kéo chạy ngược lại. Trên người hắn đầy vết thương, chạy được một lúc, mặt hắn đã tái nhợt. Chiếc áo choàng trắng như tuyết lại hiện ra những vết đỏ sẫm lấm tấm.
Bên tai có tiếng gió rít. Lưỡi rắn phía sau dường như có thể chạm vào bắp chân họ bất cứ lúc nào và cắn một phát. Mục Đường Phong kéo Mộ Tranh chạy một lúc trong rừng. Y phát hiện không những không quay lại được phi thuyền, mà còn càng ngày càng xa phi thuyền. Họ dường như đã lọt vào mê trận.
Thấy Mộ Tranh càng ngày càng chậm lại, y kéo Mộ Tranh trốn sau một cái cây.
"Ta cõng ngươi."
Y hơi cúi người trước mặt Mộ Tranh, giục: "Nhanh lên, lát nữa Bách Túc sẽ đuổi kịp đấy."
Trong mắt Mộ Tranh có chút ngạc nhiên. Hắn leo lên lưng Mục Đường Phong, một tia tối tăm xẹt qua mắt hắn.
"Đi lối này."
Mộ Tranh chỉ cho y một hướng, đi sâu vào trong rừng.
Mục Đường Phong lúc này không có chút do dự nào. Theo hướng Mộ Tranh chỉ, y chui vào Yêu Lâm.....
Tạ Hàm Ngọc quay về phi thuyền, tay hắn cầm một chiếc mặt nạ quỷ anh. Lên thuyền, hắn thấy Trình Nhất không có ngoài cửa. Hắn đi qua gõ cửa phòng Trình Nhất.
Gõ nửa ngày không thấy ai trả lời. Tạ Hàm Ngọc trực tiếp phá cửa. Hắn thấy Trình Nhất đang gục trên bàn ngủ say. Trong phòng vẫn còn phảng phất mùi trầm hương chưa tan hết.
Hắn nhíu mày, trong lòng hắn có linh cảm xấu. Hắn đi đến phòng Mục Đường Phong, đẩy cửa bước vào. Phòng trống rỗng, không có một bóng người nào.
Chu Huân trở về sau hắn. Hắn hỏi: "Tìm thấy rồi?"
Tạ Hàm Ngọc tùy tiện ném chiếc mặt nạ quỷ anh trong tay cho hắn. Thân hình hắn trong nháy mắt biến mất tại chỗ, đi đến Yêu Lâm bên ngoài kết giới.
Sâu trong Yêu Lâm, chướng khí lan tràn, ánh trăng không thể xuyên qua rừng, bốn phía đều là một màn đêm đen kịt. Cành khô giẫm dưới chân kêu "ken két", tiếng lưỡi rắn "xì xì" truyền đến từ phía sau.
Mục Đường Phong cõng Mộ Tranh. Trên trán y rịn ra một lớp mồ hôi lạnh. Mộ Tranh chỉ hướng cho y, đến cuối khu rừng, hắn nói: "Thả ta xuống đi. Nó không đuổi đến được đây đâu."
Bên ngoài quả nhiên không còn tiếng động nào. Mục Đường Phong đặt Mộ Tranh xuống. Y vịn vào cây th* d*c một lúc lâu mới hoàn hồn.
"Chúng ta đi tiếp. Xem có thể đi vòng ra ngoài không."
Mục Đường Phong cảm thấy Mộ Tranh có vẻ rất quen thuộc nơi này. Y không có ý kiến gì. Y đi theo sau Mộ Tranh.
Gió đêm thổi đến, bầu trời xa xăm chìm trong một màn sương màu xanh lam mờ ảo, lá cây bị gió thổi bay, xoay tròn rồi rơi xuống.
Bốn phía cực kỳ yên tĩnh. Chỉ có tiếng bước chân của hai người.
"Thật ra, ta vẫn luôn không hiểu, công tử để mắt đến ngươi vì cái gì?"
Mộ Tranh vừa đi ở phía trước vừa nói. Hắn quay đầu nhìn y một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!