Chuyển ngữ: Yeekies
___
"Ngươi đúng là càng ngày càng có bản lĩnh rồi đấy."
Tạ Hàm Ngọc cúi xuống bế ngang y lên. Ngón tay hắn đặt lên vết thương ở cổ tay Mục Đường Phong, giúp y cầm máu.
Không khí xung quanh như đông lại. Mục Đường Phong cảm nhận được tâm trạng của Tạ Hàm Ngọc rất tệ. Y ý tứ không lên tiếng, cúi đầu vùi vào lòng hắn.
Khi đi ngang qua con sói xám yêu, y liếc nhìn một cái. Con sói xám yêu đã chết, đầu và thân đã lìa nhau. Đồng tử nó mở to, như thể trước khi chết đã nhìn thấy một thứ gì đó rất đáng sợ. Máu yêu văng tung tóe khắp nơi. Nó chết một cách lặng lẽ, không có một tiếng động nào.
Tạ Hàm Ngọc thậm chí còn không thèm nhìn Mộ Tranh một cái. Hắn dặn Chu Huân lát nữa đến tìm hắn, rồi hắn ôm Mục Đường Phong đi lên phi thuyền.
Chu Huân thu kết giới lại, đi đến trước mặt Mộ Tranh.
Sắc mặt Mộ Tranh tái nhợt. Trên người hắn máu thịt lẫn lộn. Đầu ngón tay hắn vẫn còn rỉ máu. Cây Bích Lạc Thảo trong lòng dính vài giọt máu sẫm màu.
"Đi thôi." Chu Huân lạnh lùng liếc nhìn hắn, không có ý định đến đỡ một chút nào.
Lần này là Mộ Tranh chủ động xin đi. Hắn tự đánh giá quá cao mình, muốn lập công trước mặt Tạ Hàm Ngọc. Theo Chu Huân, hành động lấy lòng Tạ Hàm Ngọc bằng cách này của hắn chẳng khác nào thiêu thân lao vào lửa. Không những không lọt vào mắt Tạ Hàm Ngọc, mà còn tự thiêu đốt bản thân đến không còn một chút tro tàn.
Trên đùi Mộ Tranh từ đùi đến bắp chân có một vết rách sâu, dài. Bộ áo choàng trắng nguyệt hoa bị cắn rách nát. Ngón tay hắn chống trên đất khẽ run rẩy. Hắn vịn vào thân cây, thân hình loạng choạng, ôm Bích Lạc Thảo đứng dậy.
Máu đỏ tươi chảy xuống, nhỏ giọt xuống đất, đông lại thành màu sẫm.....
Tạ Hàm Ngọc ôm Mục Đường Phong vào phòng, đặt y lên giường. Hắn đi đến tủ, tìm thuốc mỡ và băng gạc.
Khi bị hắn ném lên giường, Mục Đường Phong bị đập đầu. Y ôm đầu cúi xuống, thấy Tạ Hàm Ngọc ngồi xuống trước mặt y. Những ngón tay trắng nõn, thon dài lạnh lẽo nắm lấy cổ tay y, kéo lại gần.
"Bây giờ mới biết đau sao?" Tạ Hàm Ngọc rõ ràng vẫn chưa hết giận. Giọng nói mang theo vẻ lạnh lùng.
Miệng nói vậy, nhưng động tác trên tay hắn lại rất nhẹ. Hắn cẩn thận bôi thuốc mỡ lên vết thương.
"Muốn thể hiện bản lĩnh sao? Tưởng rằng mình cứu được người rồi à?"
Tạ Hàm Ngọc nhìn biểu cảm của y là biết y đang nghĩ gì. Hắn dùng sức nắm lấy cổ tay y, cúi mắt nhìn y: "Vừa nãy nếu không phải ta ra tay, ngươi căn bản không cứu được Mộ Tranh. Ngươi chỉ rơi vào kết cục bị con sói xám yêu xé nát mà thôi."
"Mục Đường Phong, ngươi làm việc chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả sao?"
Đây là lần đầu tiên Tạ Hàm Ngọc gọi cả họ tên y. Mục Đường Phong ngẩn ra, ngẩng đầu lên. Y nhìn vào mắt Tạ Hàm Ngọc, trong ánh mắt lạnh lùng đó pha lẫn một vài cảm xúc không thể diễn tả được.
"Mộ Tranh vì ta mới đi... Ta không thể thấy chết mà không cứu."
Đầu ngón tay Mục Đường Phong khẽ dừng lại: "Tạ huynh nói ta đều hiểu, nhưng ta không thể trơ mắt nhìn người khác vì ta mà mất mạng."
Tính y vốn lương thiện, lại luôn mềm lòng, không thể đứng bên cạnh khoanh tay đứng nhìn. Y chỉ có thể cố gắng giúp một tay, ngay cả khi phải trả giá bằng mạng sống của mình, y cũng sẽ cứu người.
"Trước tiên không nói Mộ Tranh có biết ơn ngươi hay không."
Đôi mắt sâu thẳm của Tạ Hàm Ngọc ngước lên, nhìn y nói nhàn nhạt: "Còn ta thì sao? Ngươi có nghĩ đến ta sẽ rất lo lắng cho ngươi không?"
Mục Đường Phong mất một lúc lâu mới phản ứng lại ý của Tạ Hàm Ngọc. Lòng y như bị người ta nắm lấy, khẽ véo một cái.
Trước đây y đã giúp rất nhiều người. Bà lão sống khổ sở, trẻ con ăn xin, công tử sa cơ lỡ vận, thầy bói bị đánh suýt chết... Những người này, có người biết ơn y, có người lại khinh thường y, có người thậm chí còn tính kế y sau khi y giúp đỡ.
Hầu hết mọi người đều nhớ ơn y. Nhưng chưa bao giờ có ai... nói với y một câu rằng họ lo lắng cho y.
Hơn nữa, câu nói này lại do Tạ Hàm Ngọc nói ra, ý nghĩa càng khác biệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!