Chuyển ngữ: Yeekies
___
Mục Đường Phong cũng không bận tâm. Sau khi nhận ra tình cảm của mình, nhiều chuyện trở nên dễ hiểu hơn. Bây giờ nghĩ lại, những phản ứng của y đối với Tạ Hàm Ngọc trước đây đều là vì thích.
Vì thích, nên mới muốn Tạ Hàm Ngọc luôn ở bên cạnh y.
Vì thích, nên mới muốn luôn bám lấy Tạ Hàm Ngọc.
Vì thích, nên khi Tạ Hàm Ngọc hôn y, y mới có phản ứng.
Vì thích, nên mới bận lòng khi Tạ Hàm Ngọc thân mật với người khác.
Chỉ là không biết Tạ Hàm Ngọc nghĩ thế nào về y. Bây giờ còn hơi sớm, đợi đến khi y vào kinh và mọi chuyện ổn định, y sẽ hỏi Tạ Hàm Ngọc.
Nếu Tạ Hàm Ngọc đồng ý ở bên y thì tốt. Nếu không, y sẽ từ bỏ.
Kim liên trong vạt áo trắng từ từ hé mở. Từ một nụ hoa khép chặt, nó biến thành một nụ hoa nhỏ, lót trên xương bướm sau lưng y, giống như một lớp mạ vàng đúc trên ngọc lạnh.
Mục Đường Phong không hề hay biết rằng những suy nghĩ trong lòng mình đều thể hiện rõ trên khuôn mặt. Chu Huân nhìn y với vẻ mặt quyết tâm, chính trực. Hắn đoán được suy nghĩ của y, khẽ cười: "Bên cạnh Tạ Hàm Ngọc không chỉ có một mình Mộ Tranh. Trong phủ đệ của hắn có cả đống người hầu hạ. Ai cũng đẹp không kém Mộ Tranh. Nếu ngươi thực sự đi theo hắn, chắc chắn sẽ phải chịu ấm ức trong hậu viện."
"Thà đi theo ta. Về tộc của ta, ta sẽ phong ngươi làm Nam Hậu. Chỉ sủng ái một mình ngươi."
Mỗi ngày ôm tiểu kim nhân đi ngủ, nghĩ thôi đã sướng muốn chết rồi.
Mục Đường Phong không hiểu tại sao Chu Huân lại để mắt đến y. Y mím môi, lịch sự từ chối: "Ngươi sẽ gặp được người tốt hơn."
Y lại hỏi: "Trong phủ của Tạ huynh có nhiều người... giống như Mộ Tranh sao?"
Y biết Chu Huân đang nói đến phủ đệ thật của Tạ Hàm Ngọc, không phải ở Duyện Châu. Và ý của Chu Huân là, những người hầu hạ Tạ Hàm Ngọc đó, có thể cũng giống như Mộ Tranh, đều có những suy nghĩ khác với Tạ Hàm Ngọc.
Chu Huân lại bị từ chối. Hắn tỏ vẻ tiếc nuối, đáp: "Đương nhiên rồi. Với vẻ ngoài đó, lại có tiền có quyền. Người thích hắn nhiều không kể xiết."
Mục Đường Phong không nói nữa. Y nhìn thấy Tạ Hàm Ngọc cuối cùng cũng buông Mộ Tranh ra. Ánh mắt hắn nhìn về phía y. Y cúi mắt xuống.
Vậy thì, y không có tiền, không có vẻ ngoài. Chỉ có một chút tài năng, nhưng nó lại không có ích gì.
Tạ Hàm Ngọc cuối cùng cũng kéo Mộ Tranh ra khỏi người. Ánh mắt hắn có chút lạnh lùng. Đôi mắt đen láy của hắn nhìn Mộ Tranh, lên tiếng: "Không có lần thứ ba. Lần này ta đưa ngươi ra ngoài là để cho ngươi cơ hội cuối cùng."
"Nếu ngươi còn giở những trò này, ta không chắc sẽ ném ngươi xuống ở đâu đâu."
Ngón tay Mộ Tranh ở bên cạnh siết chặt. Khuôn mặt hắn tái nhợt không còn chút máu. Môi hắn mím lại.
Hắn rõ ràng là thật sự sợ độ cao. Kể từ khi lên phi thuyền, hắn luôn cảm thấy mệt mỏi, không còn chút sức lực. Vừa rồi suýt chút nữa rơi khỏi lan can. Ôm Tạ Hàm Ngọc chỉ là hành động theo bản năng. Không ngờ Tạ Hàm Ngọc lại nghĩ về hắn như vậy.
Và Tạ Hàm Ngọc cứu hắn... chẳng qua là vì hắn vẫn còn hữu dụng.
Mộ Tranh cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc trong mắt. Cuối cùng, hắn không phản bác gì. Sau khi xin lỗi, hắn tự trở về góc phòng.
Tạ Hàm Ngọc nhìn về phía Mục Đường Phong. Hắn thấy Mục Đường Phong và Chu Huân không biết đang nói chuyện gì. Tâm trạng y có vẻ hơi buồn.
"Thật sự không suy nghĩ lại sao? Tộc ta trong yêu tộc cũng thuộc hàng top đầu đó."
Chu Huân còn định dụ dỗ vài câu nữa. Giọng Tạ Hàm Ngọc vừa cười vừa không cười từ phía sau bay đến.
"Ngươi nói lại một lần nữa xem?"
Mục Đường Phong ngẩng đầu lên. Lần này, y không vội vàng chạy lại. Y nói với hai người một tiếng, rồi tự mình trở về phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!