Chuyển ngữ: Yeekies
___
Mục Đường Phong tắm hơn nửa canh giờ mới từ phòng tắm bước ra, mặt bị hơi nước xông cho ửng đỏ, mặc một chiếc áo lót vải gai màu trắng rộng thùng thình.
Tạ Hàm Ngọc liếc nhìn, loại vải đó trông có vẻ thô ráp và cộm người, giống như sợi gai dầu từ cây đay dệt ra, không biết tên này chịu đựng kiểu gì.
Hắn chợt nhớ đến lời nhắc nhở của Công Đức Lục, rằng người này là Kim Thiền chuyển thế, mười đời làm người tốt dưới tòa Phật Tổ. Hễ có chuyện gì y cũng nghĩ cho người khác, gặp chuyện thì nhẫn nhục chịu đựng như một chiếc bánh bao nhân đậu đỏ, tự an ủi bản thân. Rồi khi gặp lại kẻ bắt nạt mình, y vẫn không tiếc lòng giúp đỡ.
Tạ Hàm Ngọc thầm nghĩ đây là loại thiếu tâm nhãn gì đây... nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười ôn hòa, nói với Mục Đường Phong, "Lát nữa ta phải ra bến sông xem thuyền, công tử có muốn đi cùng không?"
Mục Đường Phong đang tìm áo khoác ngoài trong hành lý của mình, gật đầu nói, "Ta đi cùng công tử."
Y liếc thấy Tạ Hàm Ngọc nhìn vào hành lý của mình, hành lý chỉ là một tấm ga trải giường cũ bọc lại, trên đó còn có mấy miếng vá màu sẫm.
Mục Đường Phong cảm thấy ngại, lấy chiếc áo khoác ngoài màu xanh nhạt đã sờn trắng từ trong hành lý ra, nghĩ một lát, lại cầm theo túi tiền.
Áo tuy rách rưới nhưng không thể che lấp được vẻ ngoài tuấn tú của y. Làn da trắng nõn như ngọc, hàng mi cong vút hơi hếch lên, khi ngước mắt nhìn người khác như chứa đựng ý cười nhàn nhạt, môi đỏ răng trắng, bên môi có hai lúm đồng tiền nông, chỉ cần cười là hiện ra.
Mục Đường Phong chuẩn bị xong, nghĩ đến tiền phòng vẫn do Tạ Hàm Ngọc trả, từ trong chiếc túi tiền màu đỏ lấy ra vài đồng bạc vụn, nắm trong tay rồi hỏi hắn, "Tạ công tử, tiền phòng là bao nhiêu, ta đưa cho ngươi bây giờ."
Tạ Hàm Ngọc nhìn chiếc túi tiền xấu xí, luộm thuộm y đang cầm. Nó trông vừa xấu vừa quê mùa, cảm giác nghẹt thở ập đến, thế nhưng... đôi ngón tay thon dài trắng nõn nà kia lại cầm chiếc túi tiền xấu xí mà không hề có chút gì là trái khoáy.
Hắn thấy có chút thú vị, giả vờ khó xử nói, "Công tử cứ giữ lấy mà dùng, dù sao cũng chẳng đáng là bao."
Mục Đường Phong nghiêm túc nói, "Cũng phải trả chứ, tiền bạc của công tử đâu phải tự nhiên mà có, bao nhiêu vậy?"
Tạ Hàm Ngọc cong mắt cười, "Năm lạng bạc, chia ra, công tử đưa ta hai lạng rưỡi là được."
Bàn tay Mục Đường Phong cầm túi tiền khẽ siết lại, y quan sát lại bài trí trong phòng, cửa sổ khắc hoa gỗ đàn hương, bàn gỗ lê, bàn trà sơn son, hương trầm lượn lờ... nhìn là biết đồ dùng của phòng thượng đẳng.
Thường ngày y chỉ ở phòng hạng thấp, nhưng Tạ công tử đã đặt rồi... giờ đổi cũng không tiện.
Mục Đường Phong mím môi, nhìn ba đồng bạc vụn trong túi tiền, lấy ra hai đồng đưa cho Tạ Hàm Ngọc, rồi đổ hết tiền đồng còn lại ra, đếm được năm mươi đồng.
Chỉ một lúc mà đã tiêu hết hơn nửa... số tiền còn lại e rằng không đủ để đến Kinh Châu.
Tạ Hàm Ngọc nhận tiền của y, cười cười, "Mục công tử khách sáo quá, tiền bạc của ngươi cũng chẳng còn bao nhiêu. Tiền đi thuyền đến Kinh Châu đã là năm lạng bạc... đến lúc đó có cần ta ứng trước cho ngươi không?"
Mục Đường Phong bị hắn nói đến đỏ mặt, vội vàng đáp, "Không cần... hai ngày tới ta sẽ tìm cách xoay sở."
Tạ Hàm Ngọc cũng không ép, an ủi y vài câu, rồi cả hai cùng nhau xuống lầu.
Mục Đường Phong đi sau Tạ Hàm Ngọc. Xung quanh phố phường tấp nập xe ngựa, Giang Âm thuộc phía Nam, là vùng sông nước Giang Nam, phồn hoa giàu có, nhiều gia đình phú quý.
Những chiếc đèn lồng đỏ son treo trên mái ngói lưu ly xoay tròn, tua rua màu vàng nhạt bay lất phất. Gió trong lành thổi cành liễu rũ xuống mặt nước, tạo thành những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ biếc xanh.
Y nghĩ, thuyền đi Kinh Châu nửa tháng mới có một chuyến. Nếu thuyền chưa về, y có thể ở lại Giang Âm thêm vài ngày, tìm cách kiếm thêm chút bạc.
"Thuyền đi Kinh Châu có thể phải đợi hai ngày nữa mới đến, nhưng gần đây nước sông dâng cao... có thể sẽ về sớm hơn cũng nên."
Mục Đường Phong gật đầu, ánh mắt dừng lại trên những quả quýt tròn vo trên xe đẩy ven đường, "Đi thuyền mất bảy, tám ngày, Tạ công tử có say sóng không?"
Y nghe bà vú Tống nói, thuyền từ Giang Âm đến Kinh Châu không giống những chiếc thuyền nhỏ bình thường, trên thuyền đầu óc choáng váng, ở trên đó mấy ngày liền, rất nhiều người không chịu nổi.
Tạ Hàm Ngọc, "Không say lắm. Công tử say sóng sao?"
Mục Đường Phong cười cười, "Ta chưa ngồi bao giờ, không biết có say hay không."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!