Chương 39: Nói dối

Chuyển ngữ: Yeekies

___

Lời nói tuy là nói với y, nhưng thực chất là đang cảnh cáo Ngân Huyền.

Mục Đường Phong lầm bầm một tiếng "vâng". Y nghĩ Tạ Hàm Ngọc phải có mối thù lớn với Ngân Huyền đến mức không muốn y để ý đến Ngân Huyền.

Lúc này, y hoàn toàn không nghĩ rằng, ai đó có thể chỉ là đang ghen.

Y sợ Tạ Hàm Ngọc sẽ lại ra tay với Ngân Huyền. Y đưa tay ôm lấy cánh tay Tạ Hàm Ngọc: "Tạ huynh, chúng ta về thôi."

Tạ Hàm Ngọc lại không nhúc nhích. Hắn buông tay Mục Đường Phong ra, từng bước một đi đến trước mặt Ngân Huyền. Hắn lấy cái túi tiền xấu xí đó ra khỏi tay Ngân Huyền, ném vài tờ ngân phiếu vào mặt hắn. Hắn từng chữ một cảnh cáo.

"Sau này đừng đến quấy rầy y nữa."

Ngân phiếu rơi xuống mặt Ngân Huyền, bay tứ tung trên mặt đất. Chúng dính máu và dính vào nhau.

Ngân Huyền siết chặt những ngón tay đặt trên đất. Đôi mắt màu xanh lá cây sâu thẳm của hắn ngước lên nhìn Tạ Hàm Ngọc, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.

"Đồ vô dụng."

Tạ Hàm Ngọc "hừ" một tiếng. Hắn cầm cái túi tiền xấu xí, đi đến trước mặt Mục Đường Phong. Hắn nắm tay y, rồi đi ra ngoài.

Chu Huân vẫn luôn đứng ngoài ngõ nhìn. Hắn liếc nhìn Ngân Huyền ở trong đó, rồi thu lại ánh mắt.

"Ngươi không đi giúp hắn sao?"

Tạ Hàm Ngọc liếc xéo Chu Huân. Hắn nhớ ra cả hai người này đều là Cửu Khuyết Linh. Hắn nhìn Chu Huân cũng thấy khó chịu.

Chu Huân "chậc" một tiếng: "Tại sao ta phải giúp hắn? Hắn chết thì càng tốt. Biết đâu chủ nhân sẽ giao vị trí Thành chủ Yêu Thành cho ta."

Mục Đường Phong ở bên cạnh nghe thấy. Y ngạc nhiên liếc nhìn Chu Huân. Trong mắt y có vẻ không đồng tình, nhưng y không nói ra.

Dù sao thì đây cũng là chuyện giữa yêu tộc của họ. Y không cần phải nhúng tay vào.

Y nhìn Tạ Hàm Ngọc vẫn còn cầm túi tiền của mình. Y có chút ngại ngùng muốn lấy lại. Nhưng cái túi tiền xấu xí như vậy, Tạ huynh chắc chắn sẽ vứt đi. Y thà lấy lại còn hơn.

Dù sao thì đó cũng là do chính tay y tự may. Y đã dùng nó được vài năm rồi.

Tạ Hàm Ngọc nhận thấy ánh mắt của y. Hắn đổ bạc trong túi tiền ra cho y, rồi nhét cái túi tiền vá víu đủ màu vào trong ngực.

Mục Đường Phong đỏ mặt: "Tạ huynh, ta không có ý đó."

"Cái ta muốn là cái túi tiền. Ta đã dùng nó rất lâu rồi. Nếu ngươi định vứt nó đi, có thể cho ta không?"

Tạ Hàm Ngọc lại nhìn cái túi tiền. Màu đỏ tươi được vá vá, trông rất quê mùa. Nhưng chủ nhân của nó rất quý trọng. Nó được giặt sạch sẽ, ở góc dưới bên phải còn thêu một chữ "Đường".

Hắn đối diện với ánh mắt đầy mong đợi của Mục Đường Phong, hơi dừng lại nói: "Không được. Bây giờ nó là của ta rồi."

Vừa nói, hắn lại nhét cái túi tiền vào ngực. Chỉ có thể nhìn thấy một chút màu đỏ.

Sau khi nhét vào, Tạ Hàm Ngọc lại nói: "Ta sẽ không vứt nó đi."

Chu Huân: "..."

Mục Đường Phong mím môi không nói nữa. Y cảm thấy Tạ huynh thật vô lý.

Tại sao hắn lại nhất quyết đòi cái túi tiền xấu xí của y? Chẳng lẽ thà vứt đi cũng không muốn trả lại cho y? Y sẽ không tin lời Tạ Hàm Ngọc đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!