Chương 35: Thoại bản

Chuyển ngữ: Yeekies

___

Nói là giả vờ yêu nhau, nhưng hai nam nhân yêu nhau thì sẽ như thế nào?

Mục Đường Phong không rõ lắm. Y hỏi Tạ Hàm Ngọc, Tạ Hàm Ngọc tìm cho y hai thoại bản, bảo y tự mình tìm hiểu.

Y lại nhớ lại hình vẽ trong thoại bản lần trước đã xem, từ chối: "Nội dung miêu tả quá lộ liễu, không hợp với ta và Tạ huynh."

"Đây là ta chọn. Khác với những thứ mà Dung Tu Diệc đưa."

Tạ Hàm Ngọc nhướng mày. Hắn cố ý chọn những cuốn "hợp" với tính cách nhút nhát của Mục Đường Phong.

Mục Đường Phong "ồ" một tiếng, đặt thoại bản sang một bên. Y định ôn bài xong rồi mới xem.

Phủ đệ của Dung Tu Diệc có rất nhiều sách. Nhiều cuốn trong số đó y đã từng thấy bên ngoài, muốn mua nhưng vì giá quá đắt nên không có cơ hội. Dung Tu Diệc rất hào phóng, đều sẵn lòng cho y mượn đọc.

Vết thương ở mắt cá chân của y cũng gần lành. Hai ngày nữa họ sẽ vào thành. Vì vậy, Mục Đường Phong ở trong phòng hai ngày nay muốn đọc thêm sách.

Khi Mục Đường Phong đọc sách, y dễ bị nhập tâm mà không để ý thời gian. Chiếc chân nến bên cạnh không biết đã được thắp lên từ lúc nào. Ánh lửa hắt lên mặt y. Nửa khuôn mặt nghiêng của y trông rất mềm mại. Lông mi đen rủ xuống, tạo thành một cái bóng dưới mí mắt.

Đôi mắt y di chuyển theo trang sách. Thỉnh thoảng y khẽ mấp máy môi, lẩm bẩm vài câu. Lưng y thẳng, vẻ mặt tập trung và nghiêm túc.

Tạ Hàm Ngọc đợi một lúc bên cạnh. Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của Mục Đường Phong một lúc lâu. Hắn gọi hai tiếng, Mục Đường Phong không thèm để ý đến hắn.

"Tên ngốc, đi ăn tối thôi."

Tạ Hàm Ngọc nhẹ nhàng nhéo tai Mục Đường Phong một cái, tiện thể liếc nhìn trang sách trước mặt y.

Mục Đường Phong cảm thấy tai bị nhéo. Y che tai, gập sách lại. Ánh mắt y vẫn còn lưu luyến trên trang sách.

Y quá đắm chìm trong sách, nên không để ý đến cách xưng hô của Tạ Hàm Ngọc.

"Đừng đọc nữa. Nghĩa Đế nắm quyền vì Cửu Vương gia đương triều có thế lực. Hắn không phải là con ruột của hoàng đế. Bệnh dịch tả là do Nghĩa Đế lên kế hoạch từ trước, để che mắt thiên hạ."

Mục Đường Phong vừa rồi đang đọc một đoạn lịch sử của triều đại trước. Sự biến được ghi lại trong sách sử chỉ vài dòng, khiến y không thể hiểu rõ nguyên nhân và kết quả.

Nghe Tạ Hàm Ngọc nói như vậy, mọi thứ đều trở nên rõ ràng.

"Tạ huynh giỏi quá!! Trước đây ta không hiểu, ngươi nói như vậy, ta đã thông suốt rồi."

Mục Đường Phong càng thêm sùng bái Tạ Hàm Ngọc. Y nghĩ, Tạ huynh biết nhiều thật.

Tạ Hàm Ngọc không nói gì. Hắn là người của triều đại trước, vì vậy những gì hắn biết chi tiết hơn nhiều so với những gì được viết trong sách sử.

Đến tiền viện ăn tối. Mục Đường Phong vào phòng ôm chiếc gối mềm của mình. Y định ngủ cùng với Tạ Hàm Ngọc tối nay.

Làm gì có ái nhân nào lại ngủ riêng chứ!! Con yêu hồ đó có thể đang ở đâu đó theo dõi. Y phải để con yêu hồ đó nhìn cho rõ, sau khi y và Tạ Hàm Ngọc nói chuyện rõ ràng, họ yêu nhau thắm thiết như thế nào.

Mục Đường Phong đến phòng Tạ Hàm Ngọc. Y đặt gối vào trong. Y rửa mặt xong, ngồi trên bàn đọc thoại bản.

Thoại bản này vẫn là về cách hai nam nhân ở bên nhau. Lần này không có những hình vẽ lộn xộn đó, cũng không có những tình tiết quá lộ liễu. Nhưng Mục Đường Phong vẫn đỏ bừng mặt khi đọc.

Có một vài từ y không hiểu. "khẩu hàm": "nam nhân dùng ngọc thế buộc nam nhân khác phải gọi phu quân": "cắn lên quả anh đào"...

Mặc dù không hiểu lắm, nhưng y mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Tai y cũng đỏ lên. Y "bốp" một tiếng gập thoại bản lại.

Y quay người lại, nhìn thấy Tạ Hàm Ngọc đang ngồi trên giường. Đôi mắt đen kịt của hắn nhìn y. Khóe môi hắn cong lên một nụ cười, rõ ràng là đang cười nhạo y.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!