Chương 32: Làm nũng

Chuyển ngữ: Yeekies 

___ 

Đây là lần đầu tiên Mục Đường Phong thấy Tạ Hàm Ngọc hung dữ như vậy. Cằm y bị bóp đau, y khẽ nắm lấy tay Tạ Hàm Ngọc: "Tạ huynh, ngươi bóp đau quá." 

Tạ Hàm Ngọc nghe vậy, động tác nhẹ hơn một chút, nhưng ngón tay không buông ra. Hắn cúi người xuống, ngửi ở cổ y. Đôi mắt đen như mực của hắn sâu không thấy đáy. 

"Là yêu quái gặp ở Yêu Lâm. Mắt cá chân của ta bị trẹo, hắn đưa ta ra ngoài." 

Mục Đường Phong theo bản năng tránh nhắc đến Ngân Huyền. Y luôn cảm thấy nếu mình nói sự thật, Tạ Hàm Ngọc chắc chắn sẽ tức giận hơn. 

Cơn đau ở mắt cá chân từ từ truyền đến. Mục Đường Phong khẽ hít một hơi, ôm chặt Tạ Hàm Ngọc không muốn buông ra. 

"Tạ huynh, ngươi cõng ta về nhé, đau quá." 

Y mở to đôi mắt trong veo, trong đó mang theo một nụ cười nhạt. Dường như y biết hắn sẽ không từ chối, âm cuối khẽ nâng lên, giọng nói nghe như đang làm nũng. 

Tạ Hàm Ngọc khẽ "Được" một tiếng. Hắn hơi cúi người xuống, để Mục Đường Phong bò lên lưng hắn. Sau đó, hắn cõng y đứng dậy, đi về phía đường về. 

Mục Đường Phong vòng tay ôm cổ Tạ Hàm Ngọc. Mũi y ngửi thấy một mùi hương lạnh nhạt. Y khẽ kéo tóc Tạ Hàm Ngọc một chút: "Tạ huynh, trên người ngươi thơm quá." 

"Đúng rồi, ta đã lấy được Cửu Phách Châu." 

Mục Đường Phong đưa viên châu màu xanh lam từ trong tay áo ra trước mặt Tạ Hàm Ngọc. Trên đầu ngón tay y còn có những vết thương nhỏ vụn. Vết máu dính bụi. Y dùng tay áo lau tay sạch sẽ, lắc lư viên châu trước mặt Tạ Hàm Ngọc. 

Tạ Hàm Ngọc nhìn viên châu trước mặt. Ánh mắt hắn rơi vào vết thương nhỏ trên đầu ngón tay người phía sau. Lông mi che đi cảm xúc trong mắt. 

"Rất giỏi." 

Mục Đường Phong nghe Tạ Hàm Ngọc khen, ngại ngùng đỏ tai. Y theo bản năng kẹp chặt eo Tạ Hàm Ngọc bằng hai chân: "Cũng không... suýt chút nữa là không về được rồi." 

Lưng Tạ Hàm Ngọc cứng lại trong chốc lát. Hắn siết chặt chân y, giọng nói trầm thấp: "Đừng cử động lung tung." 

"Ồ." 

Mục Đường Phong cầm viên châu. Những đám mây trên bầu trời lúc cuộn lúc duỗi. Gió lạnh ùa đến. Bóng của hai người lúc ẩn lúc hiện dưới bóng cây. Phía xa, núi non trải dài, mặt nước rộng lớn. Trong không khí mang theo hương thơm của chồi non, cành mới. 

Y nằm trên lưng Tạ Hàm Ngọc, ôm chặt cổ hắn. Cơn buồn ngủ ập đến. Chẳng mấy chốc y đã ngủ thiếp đi. 

Tạ Hàm Ngọc cảm thấy hơi thở trong trẻo, ấm áp truyền đến từ cổ hắn. Hắn nghiêng đầu nhìn một cái, biến ra một chiếc áo choàng khoác lên người Mục Đường Phong. Thân hình hắn lóe lên, nhanh chóng biến mất tại chỗ. 

Trước cửa phủ đệ của Dung Tu Diệc, Dung Tu Diệc đang nghe Trình Nhất kể về cách Tạ Hàm Ngọc tiếp đãi Chu Huân. Nghe thấy tiếng động, hắn ngẩng đầu lên, người đã đến trước mặt. 

Ánh mắt hắn rơi vào người trên lưng Tạ Hàm Ngọc. Mắt hắn lóe lên, mỉm cười dịu dàng: "Chủ nhân, đây là đã nghĩ thông suốt rồi sao?" 

Tạ Hàm Ngọc lấy Cửu Phách Châu ra ném cho Trình Nhất. Hắn không trả lời câu hỏi của Dung Tu Diệc, nói với Trình Nhất: "Đưa cho con chim đó đi." 

Trình Nhất nhận lệnh, đáp một tiếng, cầm viên châu lui xuống. 

Hắn ôm người vào trong phủ đệ. Trước khi vào cửa, hắn ném cho Dung Tu Diệc một câu: "Lát nữa cho người mang một ít rượu thuốc qua." 

Vừa rồi hắn đã kiểm tra. Ngoài mắt cá chân ra, Mục Đường Phong không có vết thương nào khác. Hắn không biết vết máu trên vai là từ đâu ra. 

Tạ Hàm Ngọc cõng người đến sân của mình. Cửa phòng mở ra. Hắn đặt Mục Đường Phong lên giường. Hắn giúp Mục Đường Phong thay một bộ y phục khác. Cởi chiếc áo choàng dính máu bên ngoài, thay chiếc áo lót bên trong. 

Dung Tu Diệc sai người mang rượu thuốc đến. Tạ Hàm Ngọc đặt nó sang một bên. Hắn đổ một ít rượu thuốc ra, bôi lên mắt cá chân bầm tím của Mục Đường Phong. Sau đó, hắn dùng lực nắn lại khớp xương. Một tiếng xương va chạm vào nhau vang lên, trực tiếp khiến người trên giường đau đến tỉnh lại. 

"Á á á á—" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!