Chương 3: Kết hành Giang Âm

Chuyển ngữ: Yeekies

___

Biệt lai vô dạng?

Sắc mặt Mục Đường Phong vẫn còn tái nhợt, y nhìn nam tử trước mặt, quan sát hồi lâu vẫn không thể tìm được ký ức nào liên quan đến người này.

Dung mạo nam tử này quá đỗi xuất chúng... nếu thực sự đã từng tiếp xúc, y không thể nào không nhớ được.

"Công tử là...?"

Nam tử áo đen trước mặt khẽ mỉm cười, "Tại hạ Tạ Hàm Ngọc."

"Công tử may mắn từng giúp đỡ tại hạ, người sang mau quên... có thể công tử không nhớ, nhưng ta thì vẫn luôn ghi nhớ."

Mục Đường Phong lại suy nghĩ cẩn thận hồi lâu, vẫn vô vọng, đành lắc đầu với nam tử áo đen.

"Không sao." Tạ Hàm Ngọc nhẹ nhàng cười, "Mục công tử thấy trong người thế nào rồi? Vừa nãy ta thấy ngươi nhắm chặt mắt, sắc mặt rất đau khổ, trông như bị bóng đè. Thế nên ta đã tự ý đánh thức ngươi dậy."

Cảm giác lồng ngực bị nước dìm dường như vẫn còn vương vấn, Mục Đường Phong ho khan vài tiếng, thầm nghĩ hóa ra là bị bóng đè. Y nhớ lại nam tử đã gặp ở đình trong mộng, cuối cùng hình như chính nam tử đó đã cứu y.

Mục Đường Phong nhìn vào y phục của Tạ Hàm Ngọc, chiếc áo dài màu đen thêu hoa văn hồ ly và hải đường, quả nhiên giống hệt trong mộng.

Y mở miệng, có người đi cùng khiến y an tâm hơn một chút, bèn nói, "Ngôi miếu này quỷ dị, ta bị bóng đè có thể liên quan đến tà thần bên trong.

"Công tử vô tình lại cứu ta một mạng."

Mục Đường Phong ôn hòa nói, "Công tử đến đây cũng chỉ là đi ngang qua thôi sao?"

Tạ Hàm Ngọc gật đầu, "Trên đường mưa to quá, ta bèn vào ngôi miếu hoang này trú mưa, không ngờ lại gặp Mục công tử."

Mục Đường Phong có chút hổ thẹn, thật sự không thể nhớ nổi đã gặp người này ở đâu, y lại tạ ơn Tạ Hàm Ngọc vài lần.

Lúc này y vừa tỉnh dậy, đầu óc còn chưa tỉnh táo, không nhận ra y phục của người trước mặt không hề có chỗ nào bị ướt, hơn nữa ngôi miếu này lại vô cùng hẻo lánh... nửa đêm mà đi ngang qua, gần như là điều không thể.

"Ngôi miếu này có chút quái lạ, một mình ở đây dễ bị tà thần ám. Bây giờ có công tử tới, chúng ta có thể nương tựa lẫn nhau."

Tạ Hàm Ngọc, "Có thể giúp được Mục công tử thì tốt quá rồi."

"Công tử khách sáo rồi."

Mục Đường Phong thắp lại ngọn nến trên đất, lấy cuộn sách bên cạnh ra bắt đầu đọc.

Ánh nến hắt lên khuôn mặt y, làm nổi bật đường nét trắng trẻo thanh tú, dưới hàng mi dày là bóng râm, trong khóe mắt như ẩn chứa ánh sáng.

Y nhìn những con chữ trên sách, trong lòng thầm nhủ không được ngủ nữa. Lỡ lại bị bóng đè, liệu có còn cơ hội tỉnh lại hay không cũng chưa biết chừng.

Nghĩ vậy, những con chữ trước mắt y càng lúc càng mờ đi, mí mắt càng lúc càng nặng trĩu, đầu óc mơ màng, y nghiêng đầu, chóp mũi thoảng hương hải đường nhàn nhạt, rồi nhắm mắt thiếp đi.

Tạ Hàm Ngọc nhìn người tựa vào vai mình, thầm nghĩ tên nhóc này đúng là biết lợi dụng. Hắn thu lại nụ cười ôn hòa trên mặt, đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm vào đầu Mục Đường Phong, đưa tay nắm lấy cổ áo sau gáy y rồi nhấc người sang một bên.

Mục Đường Phong dựa vào bức tường lạnh lẽo, cau mày trong chốc lát, rồi tự co mình lại tìm một tư thế thoải mái hơn để dựa vào tường.

Cánh cửa lớn của ngôi miếu hoang đã bị bung ra hơn nửa, bên ngoài vẫn đang mưa, gió mang theo hơi lạnh thổi vào, khiến sắc mặt Mục Đường Phong có chút tái nhợt.

Tạ Hàm Ngọc lạnh lùng đứng nhìn, lấy ra cuốn Công Đức Lục bên cạnh.

Cuốn Công Đức Lục lóe lên ánh sáng vàng nhạt, hiện lên vài chữ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!