Chuyển ngữ: Yeekies
___
Dung Tu Diệc khẽ cười: "Công tử thật dịu dàng."
Mục Đường Phong ngại ngùng gãi đầu, ngẩng lên nhìn Tạ Hàm Ngọc. Trong đôi mắt đen như mực của hắn, ẩn chứa những cảm xúc mà y không thể hiểu được.
Màn đêm buông xuống. Trên cành cây lưu ly trong sân, ánh nến lung linh. Bóng cây lay động, đổ xuống nền đá xanh, hòa cùng ánh trăng thành những đốm sáng li ti.
Mục Đường Phong vào phòng mình ôm gối mềm, rồi đến trước cửa sân nhỏ của Tạ Hàm Ngọc, đưa tay gõ cửa.
Một người hầu mở cửa cho y. Trong sân, Tạ Hàm Ngọc đang nói chuyện với người đánh xe lúc trước. Mục Đường Phong lờ mờ nghe thấy những từ như "Chu Huân": "Cửu Phách Châu".
Trình Nhất quỳ trên mặt đất: "Chủ nhân, Chu Huân gửi tin đến, nói có thể hợp tác, nhưng chúng ta phải mang Cửu Phách Châu đến."
Tạ Hàm Ngọc dặn dò hai câu. Thân hình Trình Nhất biến mất.
Hắn quay sang nhìn Mục Đường Phong: "Lại đây."
Mục Đường Phong ôm gối mềm đến bên cạnh hắn. Tạ Hàm Ngọc dẫn y vào phòng.
"Tạ huynh, hai người đang tìm Cửu Phách Châu sao?"
Tạ Hàm Ngọc thắp nến trên bàn. Hắn liếc nhìn y: "Ngươi biết Cửu Phách Châu?"
Cửu Phách Châu là một loại dược liệu cực kỳ quý hiếm đối với yêu tộc, có thể giúp hàn gắn linh hồn của những yêu tộc bị tổn thương nặng. Loại châu này mọc ở vùng đầm lầy, thường được Hồn Thú canh giữ. Hồn Thú là kẻ thù không đội trời chung của yêu tộc. Yêu tộc bình thường rất khó có được Cửu Phách Châu.
Mục Đường Phong đã từng gặp nó. Thể chất y đặc biệt. Không biết vì sao, Hồn Thú dường như rất sợ y, đặc biệt là máu của y.
Phần lớn yêu quái đều thích máu của y, vì vậy y thường bị yêu quái để mắt tới. Duy chỉ có Hồn Thú sợ y, nên y đã may mắn nhìn thấy Cửu Phách Châu trong đầm lầy.
Nhưng lúc đó y bận thoát thân khỏi yêu thú, nên không lấy châu.
Mục Đường Phong gật đầu: "Ta đã thấy. Tạ huynh muốn tìm Cửu Phách Châu sao?"
Tạ Hàm Ngọc "ừm" một tiếng, lấy gối mềm của y đặt vào trong.
"Lên đi, ngươi ngủ bên trong."
Mục Đường Phong ngoan ngoãn lên giường. Áo lót trắng tinh khiến làn da y càng thêm trắng nõn. Những chấm tím xanh trên cổ y đặc biệt nổi bật.
Y nhận thấy ánh mắt của Tạ Hàm Ngọc đang rơi trên ngón chân tròn trịa như ngọc béo của y. Y vô cớ cảm thấy nóng bừng, kéo chăn lên che chân lại.
Tạ Hàm Ngọc thu lại ánh mắt, thổi tắt nến, rồi nằm xuống bên cạnh y.
"Tạ huynh, nếu ngươi cần Cửu Phách Châu, ta có thể giúp ngươi lấy."
Mục Đường Phong nghĩ rằng mình có thể giúp Tạ Hàm Ngọc, trong lòng bỗng có chút vui mừng. Y ôm góc chăn, nhìn hắn, mắt lấp lánh.
Tạ Hàm Ngọc quay người lại, nhướng mày: "Một trăm người đi thì không có một ai trở về. Ngươi có thể lấy được sao?"
"Ta... ta có cách đặc biệt."
Mục Đường Phong mím môi. Y ngại nói với Tạ Hàm Ngọc rằng máu của mình có chút đặc biệt.
"Cách đặc biệt gì?"
Mục Đường Phong véo góc chăn, khẽ nói: "Sau này ta sẽ nói cho ngươi biết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!