Chuyển ngữ: Yeekies
___
Kể từ lần Tạ Hàm Ngọc mắng y vô liêm sỉ, thái độ của hắn đối với y bắt đầu trở nên lạnh nhạt.
Mục Đường Phong có chút không hiểu Tạ Hàm Ngọc bị làm sao. Nhưng y có thể cảm thấy Tạ Hàm Ngọc thỉnh thoảng lại nhìn y, mỗi lần đều nhìn rất lâu.
Y không biết phải làm sao, do dự một lúc lâu, rồi quyết định trực tiếp hỏi hắn.
Mục Đường Phong ra khỏi dược tuyền. Vết thương trên người y đã nhạt đi rất nhiều. Vết máu đen dần chuyển sang màu đỏ sẫm bình thường.
Y thay y phục trên hành lang, đi thẳng đến chỗ Tạ Hàm Ngọc. Y gõ cửa phòng.
"Vào đi."
Bên trong, Tạ Hàm Ngọc đang tự đánh cờ. Hắn liếc nhìn Mục Đường Phong, đặt quân cờ đen xuống.
Mục Đường Phong ngồi đối diện Tạ Hàm Ngọc, đặt một quân cờ trắng xuống, lên tiếng: "Tạ huynh."
Tạ Hàm Ngọc nhướng mắt.
Cây nến lưu ly bên cạnh đang cháy. Ánh lửa lấp ló trong phòng.
Mục Đường Phong cẩn thận hỏi: "Ngươi vẫn còn giận ta sao?"
Mặc dù y cũng không biết tại sao Tạ Hàm Ngọc lại giận, nhưng trực giác y mách bảo rằng Tạ Hàm Ngọc đang giận.
Tạ Hàm Ngọc khựng lại một chút, rồi đáp: "Không có."
Hắn chỉ là chưa nghĩ xong, trong lòng vẫn còn rối bời.
Mục Đường Phong "ồ" một tiếng: "Chúng ta sẽ ở lại đây bao lâu nữa?"
Y nhớ Tạ Hàm Ngọc nói có việc phải làm ở Duyện Châu. Đã bốn, năm ngày trôi qua rồi.
"Ngươi ở lại đây dưỡng thương. Hai ngày nữa ta phải vào thành một chuyến. Đợi ta về, chúng ta sẽ lên đường đến Kinh Châu."
Mục Đường Phong: "Tạ huynh muốn để ta ở lại đây một mình sao?"
Trong lòng y có chút không muốn. Cảm xúc hiện rõ trên mặt. Khóe môi y khẽ mím lại.
"Ta muốn đi cùng Tạ huynh. Ta không muốn ở lại đây một mình."
Tạ Hàm Ngọc thầm nghĩ tên ngốc này đúng là bám người. Hắn từ chối đề nghị của y.
"Yêu độc trên người ngươi vẫn chưa được thanh lọc hết. Ngươi không thể đi cùng ta."
"Tạ huynh có thể đợi ta hai ngày không? Hai ngày nữa là ta sẽ ổn thôi."
Tạ Hàm Ngọc nhướng mày: "Không muốn xa ta vậy sao?"
Mục Đường Phong gật đầu. Y đã quen với việc ở bên Tạ Hàm Ngọc rồi, không muốn tách ra.
Tạ Hàm Ngọc không ngờ y lại thừa nhận thẳng thừng như vậy. Sắc mặt hắn trở nên kỳ lạ trong chốc lát. Cuối cùng, hắn vẫn không đồng ý.
Buổi tối, hai người cùng nhau đến chỗ Dung Tu Diệc dùng bữa tối. Họ không ở cùng nhau. Là hai sân riêng biệt. Dùng bữa xong, mỗi người trở về sân của mình.
Mục Đường Phong vào phòng, đóng cửa lại. Y cẩn thận kiểm tra cửa sổ và cửa ra vào. Cửa đóng chặt không còn kẽ hở. Cửa sổ cũng vậy. Y mới yên tâm một chút, nhắm mắt lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!