Chương 22: Lợi dụng

Chuyển ngữ: Yeekies

___

Mục Đường Phong bị kéo đi, đầu va vào ngực Tạ Hàm Ngọc. Cú va chạm cứng nhắc khiến trán y đau nhói. Y ôm đầu lùi lại: "Không thể thấy chết mà không cứu."

Tạ Hàm Ngọc cúi xuống nhìn y, màu mực trong mắt dần dần lắng xuống. Ngón tay trắng bệch thon dài của hắn buông y ra.

"Trước khi cứu, hãy tự cân nhắc xem mình có đủ khả năng không. Đừng như vừa nãy, suýt chút nữa thì hại cả mình vào."

Mặt sông trở lại yên bình. Sương mù dần tan biến. Nước sông lấp lánh chảy về phía đông. Từng đợt sóng vỗ vào nhau, tung lên những giọt nước nhỏ rồi nhanh chóng lắng xuống.

Tống Ngộ Cảnh có hơi sợ Tạ Hàm Ngọc. Hắn vịn vào lan can thuyền đứng dậy, bước tới ôm chầm lấy Mục Đường Phong, cảm kích nói: "Công tử, vừa nãy thật sự đa tạ ngươi, cũng đa tạ bằng hữu của ngươi. Nếu không có hai người, có lẽ lần này ta đã mất mạng rồi."

Những người xung quanh tụ lại nhìn họ một lúc, thầm than rằng họ thật may mắn, rồi lại bàn tán và tản đi.

Mục Đường Phong đột nhiên bị ôm, cổ bị siết hơi khó chịu. Y đưa tay nhẹ nhàng đẩy hắn ra: "Không cần. Lần sau ngươi cẩn thận một chút, trên thuyền có người gọi, đừng quay đầu lại đáp lời."

Y thấy Tống Ngộ Cảnh vẻ mặt kích động, nên y lại lùi lại hai bước, đề phòng hắn ta lại lao tới ôm y lần nữa.

"Công tử cũng đến Kinh Châu sao, có thể cho ta biết tên của công tử được không? Sau này Tống Ngộ Cảnh ta nhất định sẽ báo đáp ơn cứu mạng của công tử."

Mục Đường Phong muốn nói không cần, nhưng Tống Ngộ Cảnh cứ quấn lấy y hỏi mãi, cuối cùng y đành phải nói cho hắn.

Tống Ngộ Cảnh cứ nói chuyện với y mãi. Mục Đường Phong tính tình ôn hòa, người ta nói gì thì y đáp nấy. Hai người nói chuyện cho đến khi cập bến, lúc xuống thuyền mới lưu luyến chia tay.

"Mục công tử, đến Kinh Châu nhất định phải tìm ta đấy!!"

Tống Ngộ Cảnh lại một lần nữa nói cho y biết nơi hắn ở, nhấn mạnh đến ba lần. Cuối cùng, hắn liếc nhìn vẻ mặt không vui của nam nhân bên cạnh Mục Đường Phong, rồi mới im lặng.

Mục Đường Phong nhìn Tống Ngộ Cảnh đi vào đám đông, một lúc sau thì biến mất. Y thu lại ánh mắt.

Từ thang gỗ xuống, họ đã đến địa giới Duyện Châu.

Duyện Châu nhiều núi nhiều cây. Những ngọn núi xanh nối tiếp nhau ở không xa. Màu chàm sẫm như một bức tranh thủy mặc nối liền bầu trời xa xăm, tiếp giáp với màu xanh ngọc bích, ẩn hiện trong làn sương mù.

Có khá nhiều người. Tạ Hàm Ngọc đưa tay nắm lấy cổ tay Mục Đường Phong, đi về phía ngược lại với đám đông.

Mục Đường Phong cố gắng theo kịp hắn, lên tiếng: "Tạ huynh, chúng ta không vào thành sao?"

Họ đang đi ngược hướng với cổng thành.

"Chờ xử lý xong việc rồi đi."

Không xa bờ sông có một quán trà. Bên trong bán trà và bánh ngọt. Bánh quế hoa trắng dẻo được bày trong đĩa sứ xanh, từ xa đã tỏa ra mùi thơm ngọt ngào.

Có khá nhiều người ngồi trong đó. Nhiều người đi thuyền xong cảm thấy đói, nên mua một ít đồ ăn vặt lót dạ ở bờ sông.

Mục Đường Phong cảm thấy mình cũng hơi đói. Y nói với Tạ Hàm Ngọc: "Tạ huynh, ta muốn đến quán trà mua chút điểm tâm, ta đói rồi."

Tạ Hàm Ngọc liếc nhìn y, vẻ mặt khó chịu: "Phiền phức." Hắn buông tay y ra: "Nhanh lên."

Mục Đường Phong chạm vào cổ tay vừa bị Tạ Hàm Ngọc nắm. Trên đó còn hằn lại một vết đỏ nhạt.

Tạ Hàm Ngọc cũng nhìn thấy. Đôi mắt đen láy của hắn nhìn chằm chằm vào chỗ đó, trong lòng "chậc" một tiếng.

Hắn cũng đâu có dùng nhiều sức. Tên ngốc này sao dễ để lại dấu vết vậy chứ.

Mục Đường Phong đi đến trước quán trà. Quán trà có bánh sơn trà, bánh phù dung, bánh hạnh nhân, bánh quế hoa và bánh Nguyệt Lai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!