Chuyển ngữ: Yeekies
___
"Tạ huynh, không thể tùy tiện làm tổn thương người khác... Càng không được lấy mạng người."
"Ở đây có nhiều người như vậy. Vừa nãy nếu không phải ta ngăn ngươi lại, có lẽ một lúc nữa sẽ có người đến bắt chúng ta rồi."
Mục Đường Phong vẫn còn sợ hãi. Y nhìn lá bùa trong lòng bàn tay Tạ Hàm Ngọc: "Vị đại sư kia còn cho ngươi cả lá bùa làm tổn thương người khác như vậy sao?"
Tạ Hàm Ngọc cất lá bùa vào tay áo: "Ban đầu là để đối phó yêu quái."
Hắn nhìn vẻ mặt lo lắng của Mục Đường Phong. Trong đôi mắt đen tuyền của hắn dâng lên một màu mực đậm đặc. Giọng hắn đầy vẻ mê hoặc: "Nếu họ nhìn thấy, ta sẽ giết hết bọn họ... Như vậy sẽ không có ai biết."
Một luồng sương đen tràn ra từ đầu ngón tay hắn, bay vào trán Mục Đường Phong. Đó là Mê tâm chú.
Nhưng chưa kịp vào hẳn, nó đã bị một luồng sáng vàng b*n r*. Thần sắc Mục Đường Phong trở lại trong sáng, đôi mắt màu hổ phách sáng ngời.
"Tạ huynh, suy nghĩ này của ngươi tuyệt đối không được."
Mục Đường Phong: "Đây đều là những sinh linh vô tội. Sao có thể tùy tiện làm tổn thương. Sống chết, phúc họa đều do trời quyết định. Chúng ta không thể tùy tiện can thiệp."
"Sau này, đừng nói những lời này cho người khác nghe." Mục Đường Phong vẻ mặt lo lắng: "Nếu không phải để hại ngươi, chỉ là lời nói làm tổn thương, không cần bận tâm đến họ."
"Nhân quả báo ứng khó thoát ra khỏi Tam Giới. Mọi thứ đều có phán xét riêng."
"Đối đãi với người khác luôn phải mang lòng lương thiện và trắc ẩn."
Thấy Mục Đường Phong còn muốn nói tiếp, Tạ Hàm Ngọc với vẻ mặt vô cảm bóp miệng y: "Im lặng."
"Ưm..."
Đầu ngón tay của Tạ Hàm Ngọc chạm vào vết thương trên môi y. Đầu ngón tay thô ráp với lớp chai mỏng. Vết thương truyền đến một cảm giác đau nhói. Mắt Mục Đường Phong ươn ướt, y lầm bầm: "Đau..."
"Buông ra."
Ánh mắt Tạ Hàm Ngọc rơi trên đôi mắt y, hắn nhướng mày: "Khóc cái gì?"
"Yếu đuối."
Hắn buông tay, đứng nhìn Mục Đường Phong lấy ra một chiếc khăn tay nhăn nhúm từ trong túi vải rách của mình, dùng khăn tay lau vết thương trên môi. Trên đó dính một chút máu tươi.
Mục Đường Phong liếc nhìn hắn, lùi lại hai bước, đứng xa hơn một chút.
Hai vị công tử vừa nãy nói xấu y nhìn y như thấy ma. Thấy y lại gần, sắc mặt họ tái mét. Họ lập tức lùi lại ba bước, chui vào đám đông.
Mục Đường Phong vẻ mặt khó hiểu: "Họ sao vậy?"
Tạ Hàm Ngọc: "Tưởng vừa nãy là ngươi làm, sợ ngươi trả thù họ."
Mục Đường Phong "ồ" một tiếng. Thế cũng tốt, cho họ một bài học, để họ biết không nên nói xấu người khác sau lưng.
Trên sông từ xa hiện ra một cái bóng đen sâu. Hai chiếc thuyền từ hai phía đi tới. Trên thuyền bằng gỗ thông đứng đầy nam nữ. Cánh buồm màu đỏ giương cao hai chữ "Giang Âm".
Thuyền cập bến. Người chèo thuyền đặt thang gỗ xuống. Chờ những người trên thuyền bước xuống, hắn bắt đầu thu vé ở bên cạnh.
"Một người hai lạng bạc, hài tử và lão nhân một lạng."
Lá cờ được thay bằng chữ "Duyện Châu". Mọi người chia thành hai hàng, lần lượt lên thuyền.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!