Chương 2: Thiên Diện Quỷ Mẫu

Chuyển ngữ: Yeekies

___

Mưa dầm dề nhiều ngày. Chiều tối hôm sau, xe ngựa chở y tới ngoại ô Giang Âm thành, vẫn còn một đoạn đường khá xa, người đánh xe ra giá năm lạng bạc.

Mục Đường Phong cân nhắc túi tiền của mình, ngập ngừng rồi bước xuống xe.

Bạc vốn đã không còn nhiều, mà quãng đường phía trước còn dài. Thay vì vào thành thuê quán trọ, y chi bằng tìm một ngôi miếu hoang gần đó nghỉ lại một đêm.

Đợi đến mai trời tạnh mưa sẽ tiếp tục lên đường.

Mục Đường Phong tạ ơn người đánh xe: "Vất vả cho ngươi rồi, đến đây là được."

Người đánh xe liếc nhìn y từ trên xuống dưới, nghĩ thầm gã thư sinh này quả thật nghèo kiết, hắn khẽ hừ một tiếng, quất roi vào lưng ngựa rồi rời đi.

Vài vệt bùn văng ra từ bánh xe dính lên người, Mục Đường Phong nhìn xe ngựa đi xa dần, che dù rồi quay sang hướng khác, đi về phía ngôi miếu hoang y nhìn thấy trên đường.

Những hạt mưa lách tách rơi trên lá tỳ bà, rồi dọc theo chóp dù nhỏ xuống, tạo thành một đóa nước trên nền đất bùn.

Màn đêm bao phủ rừng tỳ bà, Mục Đường Phong nhận thấy trên cây, giữa kẽ lá đã trĩu những trái tỳ bà vàng cam.

Gió thổi lá cây xào xạc, vài quả tỳ bà từ trên cây rơi xuống. Mục Đường Phong cúi người nhặt quả, rồi tìm thêm vài quả nữa giữa đám lá rụng trên đất, dùng khăn tay lau sạch rồi gói lại.

Ngôi miếu hoang ẩn sâu trong rừng, ngói trên mái hiên đã rụng gần hết, cánh cổng màu đỏ son xiêu vẹo nghiêng một bên, phát ra tiếng "cọt kẹt" chói tai khi khẽ lay động.

Những bậc đá xanh lát gạch đã mọc rêu phong, ở góc tường mọc lên những đóa cúc dại nhỏ nhắn màu nhạt.

Mục Đường Phong bước vào trên nền gạch xanh, gập chiếc dù giấy dầu lại.

Bên trong có ánh nến chập chờn, trên mặt tượng Phật nứt ra vài vết dài, lớp đất sét màu xám ẩn hiện, xà nhà và cột hiên đổ bóng tối, khiến ngôi miếu trở nên u ám và ngột ngạt. Bỗng dưng, vẻ tà khí lại tăng thêm trên khuôn mặt tượng Phật đang cúi đầu.

Ở một góc miếu, có hai nam tử đang ngồi trên bồ đoàn. Thấy Mục Đường Phong đi vào, một người trong số họ bật cười.

"Tiểu huynh đệ cũng vào để tránh mưa đấy à?"

Mục Đường Phong đặt dù vào một góc, "Giờ vào thành thì muộn rồi, ta định ở lại đây một đêm."

Hai nam tử nhìn nhau rồi nói với y: "Công tử vẫn nên đi sớm thì hơn, đừng nán lại trong miếu này quá lâu."

Mục Đường Phong tìm ít rơm rạ trải xuống đất, nghe vậy đầu ngón tay khẽ khựng lại, hỏi: "Lời này của công tử có ý gì?"

"Ngôi miếu này ban đầu thờ Tà thần, ngươi nhìn tượng Phật kia xem... mặt trước là Phật, nhưng mặt sau lại là Thiên Diện Quỷ Mẫu."

"Nghỉ chân một lát thì còn được... chứ ở lại qua đêm... thì tuyệt đối không nên."

Mục Đường Phong nhìn về phía tượng Phật, chỉ thấy mặt bên của tượng dày hơn bình thường, rõ ràng là phía sau còn được điêu khắc thêm thứ gì đó.

Y đi ra phía sau tượng Phật, chỉ thấy tượng Phật bằng vàng ban đầu đã biến thành tượng Hắc Diệu Thiên Diện Quỷ Mẫu.

Mặt tượng mang dung mạo của một nữ tử bình thường, nhưng trên trán có thêm một con mắt, con ngươi được khắc bằng đá cẩm thạch Hán Bạch như mang theo sắc đỏ máu. Hai bên mặt nữ tử đều có một khuôn mặt khác, mặt chính vô cảm, hai mặt bên lại một bên khóc, một bên cười.

Nét cười mang vẻ nham hiểm, nét khóc mang vẻ hả hê, còn khuôn mặt chính vô cảm lại mang vẻ khinh bỉ nửa cười nửa không.

Thiên Diện Quỷ Mẫu có sáu cánh tay giơ lên giữa không trung, phía dưới lại là đuôi rắn.

Chiếc đuôi rắn khổng lồ màu đen buông thõng trên mặt đất, vảy lấp lánh như thật.

Mục Đường Phong thu lại ánh mắt, lướt qua khuôn mặt Thiên Diện Quỷ Mẫu, bước chân khựng lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!