Chuyển ngữ: Yeekies
___
Mục Đường Phong ngẩng đầu nhìn lên. Quán rượu trước mặt được xây dựng tinh xảo, xa hoa. Mái nhà lợp bằng ngói lưu ly màu nhạt. Những cây cột và rường làm từ đá cẩm thạch trắng, được chạm khắc hình chim và hoa văn. Dưới mái hiên treo những chiếc đèn lồng cành quế, rọi ra từ khe tường, đổ một cái bóng mờ lên tấm bình phong thưa thớt.
Cửa làm từ gỗ lê, với hoa văn hải đường. Có một tiểu đồng đứng canh bên ngoài. Khách bên trong nói cười vui vẻ. Khách ra vào nhìn cách ăn mặc và khí chất là biết không phải dân thường, mà đa phần là người giàu có.
Mục Đường Phong nắm chặt túi tiền. Lời từ chối đến bên môi, nhưng thấy vẻ mặt mong đợi của Tạ Hàm Ngọc, y lại nuốt xuống.
Thôi vậy... Cùng lắm thì sáng mai y dậy sớm đi bày quầy vẽ tranh sớm hơn. Tạ huynh đã cứu y nhiều lần như vậy, nếu y vẫn còn để ý đến số tiền này thì thật là không phải.
Mục Đường Phong ước chừng bữa ăn này có thể sẽ tiêu hết số tiền của y. Y đã quyết định, và nói với Tạ Hàm Ngọc: "Nếu Tạ huynh thích quán này, chúng ta dùng bữa tối ở đây đi."
Tạ Hàm Ngọc hơi nhướng mày, có chút bất ngờ, khẽ cười một tiếng: "Vậy làm phiền Mục công tử tốn kém rồi."
"Tạ huynh đã cứu ta nhiều lần như vậy, không cần nói lời khách sáo nữa." Mục Đường Phong thấy hắn vui vẻ, trong lòng càng thêm hổ thẹn vì mình vẫn còn bận tâm đến tiền bạc. Y cảm thấy rất ngại.
Hai người họ trước sau bước vào quán rượu. Tiểu nhị ở cửa lập tức đi tới, tươi cười hỏi: "Hai vị ngồi ở sảnh hay lên phòng riêng ở tầng hai ạ?"
Mục Đường Phong thấy sao cũng được. Tạ Hàm Ngọc nói: "Tầng hai."
Tiểu nhị dẫn họ lên tầng hai.
Hành lang được lát bằng những tấm gỗ màu nâu sẫm, với hoa văn đồng. Hai bên là các phòng riêng xếp liền nhau. Cửa phòng sơn son, cửa sổ bằng lụa mỏng. Một mùi trà thoang thoảng truyền ra.
"Thưa khách quý, phòng này thế nào ạ?"
Thấy hai người không có ý kiến gì, tiểu nhị giúp họ mở cửa. Khi họ ngồi xuống bàn, hắn đọc một loạt tên món ăn.
Tạ Hàm Ngọc tùy tiện gọi vài món, rồi nhìn Mục Đường Phong, ra hiệu cho y xem có muốn gọi thêm món nào khác không.
Mục Đường Phong nghe mà lú lẫn. Cái gì mà há cảo tôm cần tây ngọc bích, chim cút xào măng ba vị, cá trích Hoài Bạch nấu rượu... Nghe tên hoa mỹ quá. Y tùy tiện gọi thêm hai món nữa.
Tiểu nhị ghi lại tên món ăn rồi đi xuống. Một lúc sau, hắn mang lên hai vò rượu. Rượu được đựng trong vò sứ, trên đó treo một tấm thẻ gỗ khắc ba chữ lớn "Hải Đường Xuân".
"Rượu này là đặc trưng của quán chúng ta. Hôm nay có chương trình, sẽ tặng miễn phí cho hai vị khách."
Mục Đường Phong đa tạ tiểu nhị.
Vò sứ đựng đầy hương rượu. Ánh đèn ngoài cửa sổ tụ lại thành một dòng sông dài. Người đi lại bên dưới, như thể họ đang đứng giữa một khu chợ sầm uất, nhìn xuống đám đông bên ngoài.
Ở Nghiệp Thành, đa phần là rượu mơ xanh. Rượu do các gia đình tự ủ rất rẻ. Mục Đường Phong đã uống rượu này từ nhỏ. Giờ nhìn thấy một loại rượu khác, khó tránh khỏi muốn nếm thử.
Y mở tấm vải gấm buộc bằng dây đỏ trên vò, rót hai chén bằng chén sứ trắng. Y đưa một chén cho Tạ Hàm Ngọc, chén còn lại y nhấp một ngụm nhỏ. Hương vị nồng nàn, sau vị cay nồng là vị ngọt lan tỏa trong vòm miệng.
Mục Đường Phong lại uống một ngụm nhỏ nữa, rồi nói với Tạ Hàm Ngọc: "Tạ huynh, rượu này ngon lắm, ngươi thử xem."
Tạ Hàm Ngọc: "Ta không uống rượu."
Thấy y có vẻ khó hiểu, Tạ Hàm Ngọc khẽ cười: "Ta uống rượu dễ bị phát điên."
Mục Đường Phong khẽ "ồ" một tiếng, tự rót cho mình thêm một chén.
Y không hỏi thêm về việc "phát điên" là như thế nào nữa. Y nghĩ Tạ huynh cũng không muốn người khác biết, hỏi nhiều sẽ gây phản cảm.
"Tạ huynh, ngươi đến Duyện Châu làm gì vậy?"
"Nghe nói bên đó gần đây khá loạn, thường xuyên xuất hiện những hiện tượng kỳ lạ. Rất nhiều người đang di chuyển về phía Nam hoặc phía Bắc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!