Chuyển ngữ: Yeekies
___
Phần cuối của ảo cảnh là một luồng sáng trắng chói mắt. Vô số hình ảnh hiện lên giữa không trung, mỗi hình ảnh đều phản chiếu khuôn mặt của Hạ Duẫn Hi.
Có hắn nhíu mày, có hắn bực bội, có hắn thương xót, có hắn đau buồn. Vô vàn biểu cảm trộn lẫn vào nhau, nhưng chỉ thiếu nụ cười của hắn.
Nam nhân từng làm rạng danh Cửu Châu, trong lòng có ánh trăng trên cành quế mà hắn không thể nào quên. Nụ cười rực rỡ như mùa xuân của hắn đã dành trọn cho người trong lòng, còn nửa đời khó khăn còn lại thì dành cho người thê tử của mình.
Những gì lịch sử ghi chép có khác biệt so với sự thật. Cuối cùng, cũng không hiện ra Thượng Quan Nguyệt Đồ chết như thế nào. Sâu trong những đốm sáng trắng lấp lánh là hình ảnh Hạ Duẫn Hi lúc còn trẻ.
Thiếu niên anh tuấn như sao, trong mắt sáng lấp lánh, mặt rạng rỡ như gió xuân, mang theo một nụ cười rạng rỡ.
Thân hình hắn mờ dần, ngũ quan trở nên trong suốt, thân hình như bụi bặm. Một cơn gió nhẹ thổi qua, hắn tan biến trong gió.
Những đốm sáng trắng bạc như những con bướm nhỏ bay lượn. Khoảnh khắc đó, ánh sáng ban ngày tan đi, hóa thành vô số đốm sáng bay về phía xa. Vạn vật trên bầu trời đều có màu sắc trở lại. Họ quay về cung Thanh.
Thiên đạo nổi giận, chín chín tám mươi mốt đạo thiên lôi giáng xuống, đánh Thượng Quan Nguyệt Đồ hồn bay phách tán.
Những Thanh Nữ còn lại vẫn đứng yên tại chỗ. Dung mạo của họ dần trở lại như ban đầu. Khuôn mặt trắng môi đỏ biến mất, để lộ ra những khuôn mặt thanh tú.
Họ đứng bất động tại chỗ, tóc đen mắt đen, trong mắt mang theo chút dịu dàng, như thể đã ở lại trong dòng thời gian dài đằng đẵng, chìm vào giấc ngủ tại nơi này.
Mục Đường Phong nhìn thấy một vật phát sáng màu vàng ở không xa, giống như kim ấn hải đường, những cánh hoa như được dát vàng, trôi nổi và phát ra ánh sáng mờ ảo.
Ngụy Phượng Lâm nhặt kim ấn lên, nhìn về phía Mục Đường Phong: "Kết thúc rồi."
Hắn khẽ cười, trong đôi mắt đen sẫm là một màu mực. Thân hình hắn ngay lập tức biến mất tại chỗ, chỉ còn lại một giọng nói.
"Mục công tử, ta đợi ngươi ở Kinh Châu."
Cảnh tượng trước mắt biến mất, Mục Đường Phong còn chưa kịp phản ứng, trước mắt y tối sầm lại, trong khoảnh khắc đã đổi sang một nơi khác.
"Bánh trôi đường... kẹo sơn trà ngon tuyệt..."
Xung quanh người qua lại tấp nập. Tiểu thương vẫn không ngừng rao hàng. Công tử và tiểu thư sánh vai nhau tươi cười. Con hẻm đối diện chất đống những chiếc bàn gỗ sơn mài, ghế tre, trên đó còn có vài tờ giấy vẽ màu trắng.
Tiểu nhị trong quán trọ vẫn đang đi lại trong sảnh dưới lầu, dâng trà và điểm tâm. Thợ rèn bên cạnh một tay cầm búa, một tay cầm huyền thiết. Tia lửa tóe lên trong không trung, rơi xuống nền đá xanh rồi nhanh chóng tắt lịm.
Mọi thứ vẫn như cũ, là con phố Giang Âm quen thuộc với y.
Mục Đường Phong nhìn quần áo trên người mình, là chiếc áo bào dài màu xanh nhạt mà y thường mặc. Ngọc hồ ly giấu trong tay áo, trông không có gì khác biệt so với bình thường.
Y bước vào quán trọ. Tiểu nhị nhìn thấy y, ngạc nhiên nói: "Khách quan ra ngoài từ lúc nào vậy?"
Mục Đường Phong chớp mắt: "Ta ra ngoài lúc dùng bữa sáng. Lúc đó ngươi đang bận."
Tiểu nhị gãi đầu, đáp một tiếng rồi lại bận rộn với công việc của mình.
Mục Đường Phong đi dọc theo cầu thang gỗ lên lầu, đến trước cửa phòng mình, đẩy cửa vào.
Bên trong vẫn giữ nguyên trạng thái khi y rời đi. Tấm màn dài bên giường bay bay theo gió. Túi tiền của y đặt trên đầu giường, hành lý trong góc cũng vẫn còn ở đó.
Mục Đường Phong thở phào nhẹ nhõm. Y ngồi xuống bàn, tự rót cho mình một chén trà. Mùi thơm của trà bốc lên. Lá trà trôi nổi, tan trong môi y một vị đắng nhàn nhạt.
Ngọc hồ ly được đặt trên bàn. Mục Đường Phong nhẹ nhàng dùng ngón tay sờ sờ vào tai con hồ ly, khẽ nói: "Tạ huynh?"
"Ta về Giang Âm rồi. Ngươi ở đâu vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!