Chuyển ngữ: Yeekies
___
"Đây là Nữ Đế?"
Mục Đường Phong nhìn hai người đang trò chuyện trong thư các, lòng cảm thán duyên phận là thứ thật khó lường.
Ngụy Phượng Lâm: "Đúng vậy."
Thượng Quan Nguyệt Đồ đã từ chối thẳng thừng hai lần đầu, nhưng sau đó Khương Tuyết Từ ngày nào cũng tìm nàng ta. Nàng ta không chịu nổi sự dây dưa của nàng, đành phải đi theo Khương Tuyết Từ đến một quán trà.
Quán trà có một vẻ đẹp riêng, đình đài bên hồ, mây thu rực rỡ. Lan can bằng đá cẩm thạch trắng được chạm khắc những con thú may mắn. Bên cạnh đỉnh đồng xanh là làn khói bồng bềnh từ mặt nước, sen xanh nở rộ giữa những lá sen.
Khương Tuyết Từ đưa nàng ta vào phòng trong ở tầng hai, cũng không khách sáo với nàng ta, trực tiếp lấy ngọc bội ra để nói rõ thân phận.
Thượng Quan Nguyệt Đồ ngây người một lúc lâu, sau khi định thần lại, nàng ta lập tức quỳ xuống đất, hành một đại lễ.
"Thần dân không biết thân phận của bệ hạ, trước đây đã có nhiều mạo phạm, mong bệ hạ tha tội."
Khương Tuyết Từ miễn lễ cho nàng ta, khẽ mỉm cười: "Ta rất ngưỡng mộ ngươi. Ba năm nữa ở kinh thành, ta sẽ thúc đẩy cải cách triều chính, nữ tử có thể tham gia điện thí. Đến lúc đó, ngươi đừng làm ta thất vọng."
Thượng Quan Nguyệt Đồ có chút không thể tin nổi, như bị sự bất ngờ đánh trúng, nàng ta hồi lâu không lấy lại tinh thần: "Bệ hạ nói... có thật không?"
Nữ tử có thể tham gia điện thí? Chẳng phải nàng ta có thể đường đường chính chính đăng ký vào kinh thành dự thi sao?
Khương Tuyết Từ: "Đương nhiên là thật."
"Nếu ngươi có thể giành được trạng nguyên, ta... đến lúc đó sẽ tặng ngươi một món quà lớn."
Ngày đó Thượng Quan Nguyệt Đồ đã nói chuyện với Khương Tuyết Từ rất lâu, từ chuyện trị quốc tiền triều đến cải cách tham ô. Khi nàng ta đi ra vẫn còn có chút luyến tiếc, đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn Nữ Đế với vẻ sùng bái.
Người nữ nhân cao quý nhất Đại Tống này tuyệt đối không chỉ có vẻ ngoài đẹp. Từ lời nói có thể thấy, tầm nhìn, kiến thức và tài năng của người này vượt xa người thường.
"Bệ hạ có ơn tri ngộ với thần dân, thần dân không có gì báo đáp, nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ."
"Nếu sau này có thể đỗ đạt, nguyện cả đời đi theo bệ hạ, dù vạn lần chết cũng không từ nan."
Đó là Thượng Quan Nguyệt Đồ mười sáu tuổi, còn trẻ, khóe mắt rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh.
Nàng giống như một viên ngọc bị phủ bụi, vì ở trong bùn đất lâu ngày nên trở nên xám xịt, mờ ảo. Nay lớp bụi được người ta lau đi, lộ ra vẻ sáng ngời đầy sức sống.....
Khi Thượng Quan Nguyệt Đồ trở về, hiếm khi nàng ta lại muốn tiêu tiền. Ánh mắt nàng ta dừng lại ở một quầy bánh hạnh hoa mà nhiều cô nương đang xếp hàng mua, nhìn rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ mua.
Nàng ta đi đường vòng để mua gà hầm bồi bổ cho Hạ Duẫn Hi. Về nhà nấu cơm xong, nàng ta cùng hắn bàn bạc chuyện trở về Tô Châu.
Hạ Duẫn Hi ủng hộ ý tưởng của nàng ta. Hai người họ đã uống rượu chia tay trước khi rời đi.
Trăng sáng sao thưa, gió nhẹ nhàng lướt qua mặt.
Cây lê hoa nở rộ. Những cánh hoa trắng nhạt rơi xuống, bay lả tả. Một cánh rơi trên vai Hạ Duẫn Hi.
Thượng Quan Nguyệt Đồ muốn đưa tay giúp hắn phủi đi, nhưng tay vừa đưa ra giữa không trung lại rụt về. Nàng ta cầm vò rượu chạm vào vò rượu của hắn.
"Chúc thiếu gia hạ bút như có thần, giành được trạng nguyên, nổi danh khắp Cửu Châu."
Hạ Duẫn Hi khẽ cười: "Mượn lời tốt của ngươi. Mong ngươi cũng đạt được điều mình mong muốn trong lòng."
"Điều mong muốn trong lòng..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!