Chuyển ngữ: Yeekies
___
Mục Đường Phong lờ mờ nghe thấy giọng của Tạ Hàm Ngọc, y mở mắt, sau khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt thì mặt y lập tức tái đi.
Toàn thân y đang ngồi trên một cành cây tì bà cao ngất ngưởng, cành cây không vững, vẫn còn rung lắc. Không xa đó, một con rắn nhỏ màu bạc đang cuộn đuôi lại, thè lưỡi rắn ra, nhìn y chằm chằm đầy đe dọa.
Cây tì bà thấp nhất cũng phải cao hơn chục mét. Y khẽ động một chút, cành cây liền rung lên, suýt chút nữa là hất y xuống.
Mục Đường Phong dùng hai tay nắm chặt cành cây để giữ người, y biết chắc chắn Tạ Hàm Ngọc cố ý làm vậy. Y mím chặt môi, đường môi căng thành một đường thẳng.
"Tạ huynh, ngươi có đó không?" Y khẽ hỏi.
Bầu trời ở đây khác với trong rừng đào, vẫn còn tối đen. Có ánh trăng xuyên qua những chiếc lá, rải một lớp bạc lên trên. Xung quanh im lặng như tờ, ngọc hồ ly và cả xung quanh đều không có chút tiếng đáp lại nào.
"Tạ huynh, thả ta xuống được không..."
"Có rắn sẽ cắn ta... ta sợ."
Mục Đường Phong cẩn thận nhích người về phía xa con rắn.
"Tạ huynh?"
Bên kia vẫn không có tiếng động. Mục Đường Phong định trèo xuống theo thân cây, vừa mới động, cành cây "rắc" một tiếng gãy lìa. Cơ thể y mất trọng lực, rơi từ giữa không trung xuống.
Gió lướt qua tai, Mục Đường Phong nhìn nền đất đầy lá cây trước mặt, y nắm chặt áo rồi nhắm mắt lại.
Cơn đau y dự kiến không hề đến. Mục Đường Phong cảm thấy có một bàn tay ôm lấy y ngay khi y sắp chạm đất, không để y ngã.
Mục Đường Phong vui mừng nói: "Tạ huynh?"
Y ngẩng đầu lên, đối mặt với một khuôn mặt với biểu cảm nhàn nhạt. Ngụy Phượng Lâm đặt y xuống đất, rũ mắt nhìn y, lặp lại: "Tạ huynh?"
Mục Đường Phong nhận lầm người: "Ta cứ tưởng..." Y ngừng lại: "Sao ngươi lại ra ngoài?"
Trăng sáng sao thưa, gió nhẹ nhàng.
Ngụy Phượng Lâm nhìn bầu trời tối sầm lại: "Không có gì. Về thôi."
"Có lẽ ngày mai là có thể ra ngoài."
Mục Đường Phong giờ không còn lo lắng nữa. Không biết tại sao, y cảm thấy Tạ Hàm Ngọc tuy đáng ghét, nhưng sẽ không bỏ mặc y không cứu.
Chỉ là cứu y nhiều lần như vậy, y nên báo đáp thế nào đây?
Nếu bản thân y có năng lực thì tốt rồi... Mục Đường Phong nhìn mắt cá chân của mình. Trên đó phủ một lớp mỏng màu đen giống như hổ phách, dán trên da rất mát và dễ chịu.
Y trở lại phòng. Ngón tay đặt trên mắt cá chân, nghĩ một lúc vẫn không gỡ thứ màu đen đó ra. Y xé một mảnh vải từ hỉ bào trên khay bên cạnh, buộc quanh mắt cá chân.
Thanh Nữ ở góc tường vẫn bị trói. Nàng ta trừng mắt nhìn Mục Đường Phong, nói với giọng lạnh lùng: "Các ngươi đừng hòng ra ngoài, đã vào đây thì không ai ra được đâu. Ngày mai cứ chờ chết đi."
Mục Đường Phong nhìn nàng ta một cái: "Tại sao các ngươi đều đến đây?"
Thanh Nữ im lặng, không thèm trả lời y nữa.
"Nữ thừa tướng tiền triều, lúc đó nữ nhân Đại Tống phần lớn đều ngưỡng mộ nàng ta..." Mục Đường Phong ôn tồn nói: "Nhưng giờ ngươi nhìn lại xem, nàng ta còn là nữ thừa tướng ngày xưa nữa không?"
"Dựa vào tu vi làm chuyện xấu xa ở khắp nơi, dùng ý kiến của bản thân để phán xét và trừng phạt người khác, tính tình thất thường, thủ đoạn giết người tàn nhẫn... Nàng ta bây giờ còn xứng đáng để người khác ngưỡng mộ nữa không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!