Chuyển ngữ: Yeekies
___
Một tay Tạ Hàm Ngọc vẫn còn ôm eo y, đầu y va vào ngực hắn, chóp mũi ngửi thấy hương tuyết tùng thoang thoảng.
"Tạ huynh, sao ngươi lại đến được..."
Mục Đường Phong lùi lại một chút. Họ đang trốn sau một cây đào, sợ Thượng Quan Nguyệt Đồ phát hiện nên không dám lùi quá xa, y khẽ nhích người lên một chút.
Tạ Hàm Ngọc rũ mắt nhìn y, ngón tay trắng bệch che mắt y lại: "Còn không phải vì ngươi sao."
Đây chỉ là một phân thần của hắn, bản thể vẫn còn ở Vạn Yêu Thành.
"Ngươi che mắt ta làm gì?"
Tạ Hàm Ngọc biến ra một dải lụa đen, phủ lên mắt y, thắt một cái nơ ở sau đầu Mục Đường Phong.
Ngón tay trắng bệch luồn qua dải lụa. Tạ Hàm Ngọc loay hoay một lúc không buộc được, dứt khoát thắt một nút chết.
Hắn vẽ một lá bùa lên dải lụa, hai tay đặt trên vai Mục Đường Phong, xoay người y lại: "Đi về phía trước, khi nào ta nói được rồi thì mới dừng lại."
"Không được dừng, không được quay đầu lại, không được tháo thứ trên mắt xuống."
Tạ Hàm Ngọc nhẹ nhàng đẩy y một cái, khiến y không thể không bước về phía trước.
Trước mắt Mục Đường Phong là một màu đen kịt. Y đưa tay ra chạm phải cành đào rủ xuống, y bước đi lảo đảo, dò dẫm đi về phía trước.
Mắt cá chân y truyền đến một luồng khí lạnh, như có thứ gì đó trơn trượt đang kéo lấy y, luồng khí lạnh này lan dần vào tủy xương.
Y nhớ lại lời Tạ Hàm Ngọc nói, bước chân hơi khựng lại một chút, giả vờ như không cảm thấy gì, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Tạ Hàm Ngọc nhìn tên ngốc kia đi xa rồi mới bước ra khỏi sau gốc đào, hiện thân trước mặt Thượng Quan Nguyệt Đồ.
Mái tóc đen, áo bào thêu mãng xà, đứng dưới gốc cây đào càng làm khuôn mặt hắn thêm phần tuấn mỹ yêu dị.
Thượng Quan Nguyệt Đồ biến ra một cây roi dài trong tay, những chiếc gai sắc nhọn uốn lượn. Nàng nhìn Tạ Hàm Ngọc với ánh mắt lạnh lùng, một đường roi vung qua.
Một tiếng "vút" vang lên trong không trung. Tạ Hàm Ngọc đưa tay nắm lấy cây roi dài của nàng ta, những cây dây leo màu tím sẫm rơi xuống tay hắn không tạo ra một tiếng động nào. Hắn nhẹ nhàng bóp một cái, cây roi dài ngay lập tức hóa thành tro bụi trong tay hắn.
Kèm theo một ngọn lửa yêu quái màu đen, lan theo tay của Thượng Quan Nguyệt Đồ đang cầm roi mà cháy lên.
Thượng Quan Nguyệt Đồ thi pháp lên đó, nhưng ngọn lửa yêu quái kia lại không thể dập tắt được. Lông mày nàng ta nhíu lại, lòng bàn tay xoay chuyển, nghiền nát cả cây roi dài và ngọn lửa yêu quái trong không trung.
"Giờ ngươi lại càng thụt lùi rồi đấy." Tạ Hàm Ngọc cười khẩy không chút lưu tình: "Xây một cung điện, vì những quy tắc tình cảm mà ngươi tuân thủ để trừng phạt những tên thư sinh sao?"
"Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn mươi chín. Nhân giới tự có thiên đạo chấp pháp luân hồi... Những gì ngươi đang làm, đã vượt qua giới hạn rồi."
Tạ Hàm Ngọc nhìn về phía bầu trời xa xăm. Bầu trời âm u bao trùm phía trên, không một tia sáng nào xuyên qua mây đen mà lọt vào, như thể không muốn thương hại mảnh đất u ám này.
"Nếu không dừng lại, hẳn là kết quả ngươi tự mình cũng rõ."
Thiên đạo thiên vị nhân tộc, đối với yêu tộc thì mặc kệ. Nhưng vì thế lực của yêu tộc mạnh hơn nhân tộc một bậc, thiên đạo nhắm một mắt mở một mắt.
Đồng thời, thiên đạo cũng vạch ra một ranh giới cho yêu tộc, không được làm tổn thương những thiên tuyển chi tử có công lớn ở phàm thế.
Một số thư sinh là sao Tử Vi trên trời hạ phàm. Thượng Quan Nguyệt Đồ này ra tay, giết không phải là một hai người. Mặc dù phần lớn là những người bình thường không có công trạng lớn, nhưng khó tránh khỏi có những người được thiên đạo chọn bị giết nhầm.
Nếu Thượng Quan Nguyệt Đồ tiếp tục, thiên đạo sẽ không buông tha cho nàng ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!