Chương 12: Đối mặt với đường cùng

Chuyển ngữ: Yeekies

___

Mục Đường Phong bị nàng ta hỏi đến không nói nên lời, sau một lúc lâu, y thành thật gật đầu: "Đúng là ta không muốn cưới."

Lời y vừa dứt, y cảm thấy luồng khí trước mặt đột ngột thay đổi. Thanh Nữ phát ra một tiếng cười khẩy, giọng nói vừa chói tai vừa sắc bén, từng chữ từng chữ một: "Vậy thì ngươi đi chết đi."

Theo bản năng mách bảo nguy hiểm, Mục Đường Phong lúc này không còn quan tâm đến "phi lễ chớ nhìn" nữa, y mở mắt ngay lập tức và né sang bên cạnh.

Thanh Nữ trước mặt mặc một bộ hỉ bào màu đỏ tươi, mặt trắng môi đỏ. Không khó để nhận ra khuôn mặt thanh tú, tinh xảo bên dưới lớp trang điểm. Chỉ là bây giờ, khuôn mặt tinh xảo đó đã bị vặn vẹo hoàn toàn, đôi mắt hạnh lồi ra trừng lớn nhìn y, bên trong tràn ngập hận thù ngút trời.

Móng tay của Thanh Nữ sắc bén vô cùng, nàng ta lao đến định bóp cổ y.

Trong lúc hoảng loạn, Mục Đường Phong chạm vào ngọc hồ ly bên bờ, y nắm chặt ngọc hồ ly rồi nghiêng người né tránh. Nhưng tốc độ của y không nhanh bằng phản ứng của Thanh Nữ, trong chớp mắt Thanh Nữ đã ở trước mặt y.

Nhìn thấy đôi bàn tay trắng bệch, xanh xao kia lao đến bóp cổ mình, Mục Đường Phong vô thức nhắm mắt lại. Sau khi nhắm mắt, y nghe thấy một tiếng la hét thảm thiết, nhưng cơn đau mà y dự đoán lại không hề đến.

Ngọc hồ ly trong tay y phát ra ánh sáng đen như mực, mang theo một luồng yêu khí cảnh báo nồng đậm. Luồng khí đen như sương mù cuồn cuộn lan ra, bao trùm xung quanh Mục Đường Phong, buộc Thanh Nữ phải lùi từng bước.

Mắt nàng ta bị bỏng, nàng ta ôm mắt rồi biến mất trong hồ nước.

Mục Đường Phong cúi đầu sờ sờ ngọc hồ ly, nắm chặt ngọc hồ ly rồi thành tâm đa tạ: "Tạ huynh, ngươi lại cứu ta một lần nữa."

"Ngươi thật tốt."

Cùng lúc đó, tại Vạn Yêu Thành, Bắc Cảnh.

Tạ Hàm Ngọc đang ngồi trên ghế chủ vị nghe thuộc hạ báo cáo công việc, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói ấm áp, trong trẻo.

"Tạ huynh, ngươi lại cứu ta một lần nữa."

"Ngươi thật tốt."

Hắn "chậc" một tiếng, thầm nghĩ thằng nhóc kia đúng là có thể chất chiêu tà, hắn vừa mới đi hai ngày đã lại gặp rắc rối rồi.

Trên ngọc hồ ly có mấy lá bùa mà hắn đã yểm, khi Mục Đường Phong gặp nguy hiểm sẽ bảo vệ y, và trong thời gian đó có thể truyền âm.

Hắn có thể nghe thấy Mục Đường Phong, nhưng Mục Đường Phong không nghe thấy hắn. Đương nhiên, nếu hắn muốn Mục Đường Phong nghe thấy, thì cũng có thể.

Hắn nghe Mục Đường Phong lải nhải một lúc lâu, cảm thấy bên tai hơi ồn ào, không nhịn được mà xoa xoa tai, truyền một luồng âm thanh qua.

"Câm miệng, ồn ào chết đi được."

Cả ngày lảm nhảm không ngừng, gan thì nhỏ nhưng chuyện thì lắm, không biết loại người này làm sao mà trở thành đệ tử đứng đầu của Phật Tổ được.

Mục Đường Phong nghe thấy giọng nói của Tạ Hàm Ngọc từ ngọc hồ ly truyền đến, y ngây người một lúc, rồi vui mừng nói: "Tạ huynh, là ngươi sao?"

"Ngươi nghe thấy à?"

Tạ Hàm Ngọc bớt kiên nhẫn "ừm" một tiếng.

Mục Đường Phong có chút nghẹn lời, sự phấn khích trong lòng dâng lên, không biết mình đang vui vẻ vì điều gì, lưỡi như bị thắt lại, lấp bấp không biết nên nói gì.

Tạ huynh ghét y lề mề, y sợ nói nhiều Tạ huynh sẽ phiền.

Nhưng mãi mới liên lạc lại được, y muốn nói chuyện với Tạ huynh thêm một lúc nữa.

Y suy nghĩ một lúc trong lòng, sắp xếp lại ngôn từ, rồi mở miệng: "Tạ huynh, khi nào chúng ta sẽ gặp lại nhau vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!