Chuyển ngữ: Yeekies
___
Buổi tối, Thanh Nữ mang đến cho họ hai bát mì chay, chỉ có mì, không có lấy một cọng rau.
Mục Đường Phong thật sự đói bụng, y dùng đũa chọc chọc bát mì, thấy Phượng Lâm đối diện không có ý định động đũa, y mở miệng: "Phượng công tử, ngươi không ăn sao?"
Phượng Lâm lắc đầu.
"Có ăn mới có sức để chạy trốn." Mục Đường Phong cố gắng khuyên nhủ.
Thấy khuyên không được, Mục Đường Phong không nói nữa, tự mình bắt đầu ăn mì.
Tuy rằng mì khá đạm bạc, nhưng tay nghề của Thanh Nữ rất tốt, nước dùng trong veo mà hương vị lại rất ngon.
Y ăn xong mì, nhớ lại bức bích họa mà y đã xem trong sân, mở lời: "Bích họa trong sân, có vẻ được tạc theo hình dáng nữ quan của triều đại trước."
Triều đại trước là nữ đế chấp chính, nàng coi trọng nam nữ bình đẳng, vì vậy trong triều đình có rất nhiều nữ quan. Nổi tiếng nhất là nữ thừa tướng Thượng Quan Nguyệt Đồ.
Thượng Quan Nguyệt Đồ từng bước đi lên từ một thường dân, năm đó với bài phú Giang Âm, nàng đã áp đảo tất cả các văn thần cùng thi, giành lấy danh vị Trạng nguyên.
Nữ đế chấp chính chú trọng bồi dưỡng tầng lớp thanh quý, Thượng Quan Nguyệt Đồ là người đứng đầu tầng lớp này, rất được nữ đế trọng dụng, được thăng chức liên tục. Sau này nàng nhậm chức nữ thừa tướng, sau khi mất được phong hiệu Thanh Bình quận chúa.
Khi còn sống, nàng từng kết hôn với Trạng nguyên tiền nhiệm, Hạ Doãn Hi.
Hạ Doãn Hi nổi tiếng khắp Cửu Châu, được mệnh danh là tài tử số một của Đại Tống, mười bảy tuổi đỗ Trạng nguyên, viết chữ rất đẹp, thơ từ ca phú đứng đầu thiên hạ.
Sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, Thượng Quan Nguyệt Đồ hai mươi tám tuổi kết hôn với Hạ Doãn Hi ba mươi lăm tuổi, rồi tự vẫn chỉ sau chưa đầy hai năm kết hôn.
Mục Đường Phong nhớ lại đoạn ký ức này, cảm thấy thật đáng tiếc. Một nữ tử tài hoa như vậy, y vô cùng ngưỡng mộ.
Trên cổ tay trắng như ngọc của Phượng Lâm có đeo một chuỗi hạt Phật, hắn mở lời: "Trên đó khắc hình nữ quan triều Tống."
"Người đầu tiên là nữ quan đứng đầu, Thanh Bình quận chúa Thượng Quan Nguyệt Đồ."
Mục Đường Phong thầm nghĩ quả nhiên là vậy, hỏi: "Vậy cung điện này..."
"Sau khi Thượng Quan Nguyệt Đồ chết, oán niệm khó tan, nàng đã xây một cung điện bên cạnh yêu môn, tự xưng là chủ nhân của Thanh Cung."
Mục Đường Phong: "Phượng Lâm huynh, xem ra ngươi biết không ít chuyện."
"Vậy nàng ta bắt chúng ta đến đây là để làm gì..."
Phượng Lâm lắc đầu: "Điều này thì ta không biết."
Ngọn nến trên bàn lúc ẩn lúc hiện. Bên ngoài có nữ quan vào dọn dẹp bát đũa, thấy bát của Mục Đường Phong sạch trơn, nàng ta hơi bất ngờ mà nhìn y thêm một cái.
Mục Đường Phong hơi ngượng, cười với Thanh Nữ vừa vào: "Tay nghề của các ngươi thật tốt."
Thanh Nữ mặt trắng môi đỏ: "..."
Phượng Lâm: "..."
Thanh Nữ dọn dẹp bát đũa rồi đi ra. Lúc ra cửa, nàng ta liếc nhìn Mục Đường Phong, trong mắt như đang nhìn một loài vật kỳ lạ.
Mục Đường Phong đi theo ra ngoài, bên ngoài có hai Thanh Nữ đang canh gác. Thấy y đi ra, họ đưa tay chặn trước mặt y.
"Không được ra ngoài sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!