Sa da ngơ ngác nhìn tên quỷ háo sắc, đang muốn đưa tay ra đụng vào hắn, tên quỷ háo sắc đã chợt lóe lui về phía sau, tạo ra khoảng cách với nàng
"Hy vọng Ẩn vương nói được làm được, bổn vương và hắn, hai người bọn ta không ai nợ ai, ân cứu mạng xem như cũng đã đền đáp, bổn vương đồng ý với các ngươi hiển nhiên sẽ làm được.
Hắn xoay người, chuẩn bị rời đi, trong lòng nhất thời cảm thấy rung động!
Hắn nâng cổ tay mình lên một chút, vòng ngọc trên cổ tay không ngừng lóe ra ánh sáng đỏ, trong lòng kinh hãi, lúng túng lo sợ mà hướng về phía cư dân chạy đi!
Ngay khi hắn thoáng cái đã xuất hiện bên một cái cây cách đó không xa, hắn đã phát hiện ra ta.
Diêm Quân hiển nhiên cũng không ngờ đến ta đang ở nơi này, nhìn thấy ta ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu, hắn hơi bối rối cúi người xuống. có ý muốn ôm lấy ta.
"Ba!"
Ta đẩy tay hắn ra, ôm lấy bụng dưới, chậm rãi đứng lên, lạnh lùng mà nhìn hắn.
"Hoa nhi…" Hắn luống cuống tay chân, như một đứa trẻ, chăm chăm nhìn ta.
Lãnh đạm nhìn hắn, vừa muốn mở miệng, bụng dưới bỗng đau quặn, cái loại đau muốn tê tâm liệt phế quả thực là giày vò thần kinh của ta mà, ta tin chắc, chính mình có thể bị cái loại đau đớn này hại chết mất!
Ta không biết nên nói gì với hắn, trong nhất thời tâm lạnh như băng, ta cứ nghĩ rằng hắn sẽ không làm ra loại chuyện thế này, lại càng không thể tin được, hắn thật sự đã làm như vậy.
Tuy rằng, ta nghe được cuộc nói chuyện của hắn với Sa Da, nhưng là ta thật sự không vui.
Chuyện này, chính bản thân mình tận mắt chứng kiến mọi sự tình. làm sao có thể dùng loại lý do như "Ân cứu mạng" mà xóa cả đi chứ
Dù cho hắn là không có cách nào khác mới phải làm như thế, nhưng vì sao lại phải gạt ta chứ, nói cho ta biết không phải tốt hơn sao?
Hiện tại bị ta nghe được, ta ngược lại muốn nhìn xem hắn làm sao giải thích rõ mọi chuyện với ta!
Ta yên lặng nhìn hắn, chờ bụng dưới đỡ đau đớn hơn một chút mới hỏi hắn: "Ngươi không phải nên giải thích một chút cho ta sao?"
Diêm Quân muốn đến gần ta, ôm ta, nhưng ta lại lùi về phía sau một bước.
Động tác này của ta, rõ ràng đã làm hắn tổn thương, con ngươi hắn tối sầm lại, đầu cuối thấp xuống.
Hắn vẫn luôn trầm mặc, như là đang sắp xếp lại suy nghĩ để nói cho ta một lời giải thích hợp tình hợp lý, đã như vậy thì ta cũng kiên nhẫn đợi hắn.
Nhưng là, ta không thể đợi được đến khi hắn mở lời, bụng dưới lại đau quặn một trận kịch liệt, cái vòng trên cổ tay phát ra ánh sáng đỏ chói mắt! Ta trực tiếp bị cái loại đau đớn mãnh liệt này làm cho hôn mê bất tỉnh!
Diêm Quân quá sợ hãi, lập tức đi đến, bế ta lên, lách mình biến mất khỏi công viên nhỏ này.
Sa Da từ bên một cái cây đi ra, mái tóc trắng như tuyết kéo lê trên mặt đất.
Nàng mịt mờ mà ngước nhìn bóng lưng của Diêm Quân rời đi, trên gượng mặt nở một nụ cười ý vị thâm sâu, tràn đầy vẻ khiêu khích, kiêu căng,
……
"Hoa nhi! Hoa nhi!"
Mơ mơ màng màng, ta nghe được thanh âm của Diêm Quân gọi bên tai, ta khó khăn mở mắt, phát hiện chính mình đang nằm ở **, Diêm Quân gỡ mặt nạ xuống, lo lắng nhìn ta.
Nhìn thấy ta tỉnh dậy, vẻ mặt hắn còn vui mừng hơn so với khi nhặt được năm trăm vạn nữa, hắn nắm chặt hai tay của ta, kích động nói: "Nàng cuối cùng cũng tỉnh lại.
Bụng dưới không còn đau nhức nữa, nhưng khi vừa nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong lòng vẫn còn chút không vui.
Ta lạnh nhạt nhìn hắn, mở miệng nói: "Giải thích rõ ràng mọi thứ cho ta, ta muốn nghe người giải thích rõ nguyên nhân của chuyện này cho ta"
"Ngươi cùng với An gia gia rõ ràng đã thương lượng đến chuyện tương lai cả rồi, vì cái gì mà không quay lại?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!