Chương 49: Thiện ác có nhân quả

"Qúa đáng thương… quá đáng thương……"

Ác quỷ nhập vào thân thể Vân Á không ngừng thốt lên những lời than ấy, rồi dần dần biến mất trước mắt tôi.

Phòng khách ban đầu vốn còn có chút ánh đèn mỏng manh, cuối cùng theo sự biến mất của ác quỷ, ánh sáng cũng vụt tắt đi.

"Tôi không làm sai…"

Đây là câu nói cuối cùng trước khi ác quỷ biến mất.

Tôi được sắc quỷ ôm chặt trong lòng, tâm trí hoàn toàn trống rỗng, không ngờ rằng xung quanh mình lại xuất hiện loại chuyện này.

Tôi trăm đoán vạn suy, nhưng chưa từng nghĩ tới cái kết cục này, một kết cục đầy bi kịch!

Một tên đàn ông cặn bã, hại chết hai người phụ nữ trẻ tuổi, thậm chí còn hại một đứa trẻ nữa.

Tại sao lại tồn tại tên đàn ông cặn bã như thế? Tôi đột nhiên cảm thấy, cuộc sống hiện tại của mình thực sự là còn khá hơn rất nhiều người.

Không có ai lừa gạt tôi, không có những người xấu xa độc ác xung quanh, bốn phía đều là những người tốt bụng chân thành.

Từ sau khi có thể nhìn thấy quỷ, liền gặp được càng nhiều người mà ở học có sự xuất hiện của quỷ hồn.

Bọn họ có lẽ cũng không muốn đến Âm phủ, cũng không thể kể khổ với ai, lại khát khao mong mỏi có người có thể giúp bọn họ hoàn thành tâm nguyện, chấp niệm.

Những chấp niệm này đã khiến tinh thần tôi sắp sụp đổ tới nơi rồi.

Chúng làm tôi cảm thấy có chút hoài niệm, có chút ấm áp, cũng có chút tức giận hoặc tiếc hận thở dài.

Khi về đến nhà tôi mới bình ổn lại cảm xúc của mình.

"Hoa Nhi, bình tĩnh chưa?"

Tôi ngẩng đầu nhìn sắc quỷ, hơi mất hồn mà gật gật đầu, khóe miệng cứng đờ gắng gượng cong lên:

"Vừa rồi tôi mất mặt quá."

Dường như sắc quỷ nhìn ra lý do vì sao tôi buồn rầu, vì sao mặt mày tôi ủ rũ liền ôm tôi vào lòng lần nữa, bàn tay to đặt sau lưng tôi vỗ nhẹ nhẹ trấn an.

"Hoa Nhi, Dương gian của em có một câu rất đúng."

"Thiện ác tất có hồi báo, theo lời nhân loại, đời ai làm chuyện xấu thì sẽ không được chết tử tế. Điều đó chắc chắn sẽ đúng, em có thoải mái hơn chút nào chưa?"

Tôi ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực hắn, có chút không tin nổi.

"Thật ư? Hắn thật sự sẽ gặp báo ứng chứ?"

"Tôi có bao giờ lừa em đâu? Cho nên, Hoa Nhi đừng buồn nữa." Hắn vuốt ve đầu tóc tôi, nhẹ nhành an ủi, "giống như trước đây em từng nói với cụ già kia, tất cả đều là số mệnh."

Tôi nghe vậy không biết nên khóc hay cười, bỗng dưng hối hận bản thân đã từng nói lời đó.

"Sắc quỷ."

Tôi yên lặng mà mở miệng, sắc quỷ liền đáp lời: "Hử?"

"Ngày nào đó xuống Âm phủ, tôi muốn đi gặp mẹ con Lâm Miêu Miêu một lần, còn có Vân Á nữa, được không?"

Sắc quỷ gật đầu đồng ý nói: "Chắc chắn rồi, đến lúc đó tôi dẫn em đi."

Sau đó chúng tôi đều ở nhà, tôi nằm trên sô pha xem TV, cầm di động lướt Weibo, sắc quỷ chạy tới cửa hàng đồ mai táng, bàn bạc việc xuất phát ngày mai với ông An.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!