Chương 47: Thân xác người phụ nữ bị ác quỷ đeo bám

Nhịp tim tăng nhanh, lòng tôi cũng bắt đầu dấy lên bất an.

Tôi luôn cho rằng giác   quan thứ sáu của mình rất mạnh. Dự cảm xấu bất thình lình như vậy khiến tôi cảm thấy rất bất an.

Sắc quỷ dường như cảm thấy được sự bất an của tôi, đem tôi ôm chặt hơn.

"Em luôn cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra."

Khi thang máy lên tới tầng thứ 10, tôi không nhịn được nói vài câu, lại nhận ra thang   máy có camera theo dõi, nên không dám làm ra động tác gì quá kinh động, sợ bị người của phòng an ninh phát hiện ra điều gì bất thường.

"Hả?"

Hắn đột nhiên lên tiếng, tôi cho rằng hắn đang đồng ý với lời tôi nói, nhưng mà không   ngờ rằng hắn lại phát ra câu nghi vấn như vậy.

"Tử khí thật nồng!"

Những lời này của sắc quỷ đã trực tiếp xác minh những suy đoán trong lòng tôi, trong lòng bắt đầu khẩn trương.

Chẳng lẽ, nhà Vân Á thật   sự đã xảy ra chuyện?

"Đinh" một tiếng, thang máy dừng ở tầng 16, trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Tử khí?"

Chúng tôi vội vã chạy nhanh   ra khỏi thang máy, hàng lang đá cẩm thạch bóng loáng, bồn hoa được chăm sóc cẩn thận, trên mặt đất đặt hai chậu lan quân tử, trên vách tường được thắp sáng bằng ánh đèn vàng ấm áp.   Những bức màn màu đỏ thẫm đang che hờ trên cửa sổ, thông qua cửa sổ này có thể nhìn thấy những cửa sổ của   các chủ hộ phía sau.

"Sao lại có tử khí? Không phải đó là hơi thở mà chỉ có ở quỷ thôi sao?"

Tôi nghiêng đầu hỏi hắn, sắc quỷ không lên tiếng, chỉ e chính hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Tầng 16 phòng 1604 là nơi Vân Á ở, hai cánh cửa lớn đóng chặt, cửa gỗ được chế tác cầu kỳ nhìn   thì đã thấy khó đẩy ra rồi.

Có một cái máy nhắn tin cạnh cửa, trên bàn phím có nút chuông cửa và một màn hình nhỏ nhỏ.

Nếu ấn chuông cửa, người trong   nhà sẽ nhìn thấy diện mạo của khách ngoài cửa thông qua màn hình đó, do đó sẽ chọn mở cửa hay là không.

Tôi đang định tiến lên thì sắc quỷ giữ tay tôi lại, nói:

"Chờ một chút."

Xảy ra chuyện gì ư?

Tôi nhớ lại vừa nãy hắn nói tử khí,   trong lòng có chút lo lắng, nhìn cánh cửa trước mắt, sắc mặt hắn nặng nề, dung nhan yêu nghiệt tuấn mỹ lúc này cũng không tránh được có chút xám xịt.

Môi mỏng gắt gao mím chặt.

"Tử khí là truyền tới từ sau cánh cửa này."

Cái gì?!

Tôi suýt chút nữa thì   kêu ra tiếng, nhưng tôi nhanh chóng đem miệng mình che kín lại, tôi nuốt nước miếng có chút khó tin mà nhìn cánh cửa trước mặt.

Người chết mới   có tử khí, chẳng lẽ… nhà Vân Á thực sự đã xảy ra chuyện? Mao Mao chết, ngay cả Vân Á cũng không may thoát khỏi sao?

Không được, không thể tiếp tục đứng chờ bên ngoài vô ích, như thế này làm sao mà tìm ra   chân tướng sự tình được.

Mặc kệ những lo lắng, nhất định phải nhấn chuông cửa, nếu cả nhà Vân Á thật sự xảy ra nguy hiểm gì, xem ra tình huống trước mắt thì e rằng chưa có   ai phát hiện ra sự bất thường của nhà cô ấy.

Vì thế, hôm nay tôi tới là để phá tan những nghi vấn này!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!