Dung Nhất Diên nghe ta nói vậy, nước mắt lại trào ra như suối. Ta bất đắc dĩ nhìn bà ấy, rồi liếc sang Sắc Quỷ đang đứng bên cạnh, lại nhìn ba mẹ, thở dài một hơi.
"Cháu sẽ để tâm tới chuyện này, chỉ cần giúp bà để ý là được rồi."
"Nếu ông ấy có thể xuất hiện trước mặt cháu một lần, vậy cũng nhất định sẽ có lần thứ hai." Ta đặt tay lên vai bà ấy, nhẹ giọng nói.
Lúc này, cuối cùng bà ấy cũng ngừng khóc, khiến ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi bình tĩnh lại, bà ấy ngồi xuống, khẽ nói:
"Những gì mọi người muốn biết, đều đã biết cả rồi. Còn gì muốn hỏi nữa không?"
"Nếu không, ta muốn nghỉ ngơi."
Dung Nhất Diên nhìn ta thật sâu, rồi quay người đi về phía chiếc giường cũ kỹ. Bà ấy vén chăn lên một góc, cởi giày.
Một giây trước bà ấy còn vừa khóc vừa nói với ta, giây sau đã lại trở về với tính tình cổ quái, thản nhiên đuổi khách.
Cũng được, chúng ta ở đây cũng đủ lâu rồi, những gì nên hỏi, không nên hỏi, đều đã rõ. Mục đích đã đạt, cũng là lúc nên rời đi.
"Nha đầu."
Ngay khi ta chuẩn bị rời khỏi phòng, Dung Nhất Diên gọi ta. Bà ấy ló đầu ra khỏi chăn, ánh mắt mang theo khát vọng sâu thẳm, thần sắc ấy... cả đời ta cũng không thể quên.
"Nếu... nếu cháu gặp lại lão hỗn đản đó, hãy nói với ông ấy, ta vẫn luôn chờ ông ấy trở về."
Nói xong câu đó, giọng bà ấy run lên. Ta gắng nặn ra một nụ cười:
"Nhất định, cháu sẽ đích thân đưa ông ấy trở về bên cạnh bà."
Khi chúng ta rời khỏi thôn, chỉ có trưởng thôn đưa tiễn. Những người khác thì tránh xa như sợ tai hoạ, đâu còn ai mỉm cười đưa tiễn.
Cảnh tượng ấy thật lạ lẫm, thậm chí có thể nói là hoàn toàn xa lạ, nhưng cũng đủ để cho thấy lịch sử của thôn này.
Ta nhìn những bà lão hay ngồi tụ tập tám chuyện, giờ đang rụt mình trong những căn nhà nhỏ lợp đá, len lén dòm chúng ta qua khe cửa. Trong lòng không khỏi lạnh đi vài phần.
Trong tay ta là một cuộn tranh, do Dung Nhất Diên trao lại. Trên đó vẽ hình đại tiểu thư của Dung thị.
Năm đó, nàng cùng huynh trưởng mang theo tộc nhân đến đây, ẩn cư nơi thâm sơn, âm thầm bảo vệ Quỷ Môn.
Đáng ra, người dân nơi này đều là hậu duệ của bọn họ.
Dù ít dù nhiều, cũng phải mang trong mình chút ân tình với Dung gia.
Vậy mà giờ đây... lại lưu lạc đến cảnh ngộ này.
Bọn họ sợ ta, thậm chí còn dùng lời lẽ cay nghiệt để công kích. Dù ta không nghe thấy tận tai, nhưng không có nghĩa những lời đả thương ấy không tồn tại. Chỉ cần tưởng tượng thôi, ta cũng có thể hình dung được bọn họ đang âm thầm bàn tán về ta thế nào.
"Người trong thôn ít khi được tiếp xúc với bên ngoài, kiến thức cũng chẳng bao nhiêu. Nói trắng ra, chúng ta chỉ là dân quê mộc mạc. Nếu có ai ăn nói khó nghe, cháu cũng đừng để tâm," trưởng thôn chân thành nói.
Ta nghe ra được, ông thật lòng lo ta sẽ bận lòng vì những lời lẽ đó, liền ngoan ngoãn gật đầu:
"Cháu hiểu rồi, trưởng thôn. Dù sao thì chúng cháu cũng sắp rời đi, họ nói gì... cháu cũng không nghe thấy nữa, đúng không?"
Ba mẹ còn nhạy cảm hơn ta. Ta có thể chọn bỏ ngoài tai, nhưng làm cha mẹ, sao có thể chịu được khi thấy con gái mình bị cả thôn khinh thường?
Không đợi ta nói thêm lời nào, họ đã kéo tay ta rời khỏi, đi thẳng ra con đường nhỏ dẫn ra khỏi thôn.
"Trưởng thôn, xin bảo trọng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!