Dung... Dòng họ này, không ngờ sau lưng lại mang theo một bối cảnh lịch sử như vậy, khiến ta không khỏi có chút kinh ngạc.
"Nói cho cùng, bây giờ trong giới gia tộc Khu Quỷ, đều có thể gọi Dung gia là tổ tông!" Dung Nhất Diên nói đầy khí thế, vỗ nhẹ lên vai ta.
"Chỉ là, năm đó những tộc nhân còn lại của Dung gia đã nghe theo mệnh lệnh của đại tiểu thư và thiếu gia chủ, từ bỏ việc tiếp tục tu luyện kỹ năng Khu Quỷ, dần dần đến thế hệ các cháu bây giờ, đã hoàn toàn thoát ly khỏi ngành nghề của Khu Quỷ, trở thành người bình thường."
"Bà bà, sao bà lại biết nhiều như vậy?" Ta nghi hoặc hỏi. Nói đến tuổi tác của bà, tuy đã hơn trăm tuổi, nhưng chuyện từ xa xưa như vậy, nếu không có ai ghi chép lại hay truyền miệng đến giờ, thì đã chẳng còn ai biết được Dung gia từng xảy ra chuyện gì.
"Ta làm thế nào biết được, cháu không cần hiểu rõ làm gì." Bà thở dài, ánh mắt nhìn ta đầy áy náy.
"Tập tục minh hôn trong thôn cũng là về sau mới dần xuất hiện. Thật ra ta luôn biết Diêm Vương đại nhân là tồn tại chân thực, việc tìm kiếm Trấn Quỷ Lệnh cũng là mệnh lệnh của ngài ấy. Nhưng mãi đến khi ta cảm nhận được Trấn Quỷ Lệnh tồn tại, ta vẫn đưa cháu vào phòng tối, cho dù cả ta và cháu đều là người một mạch Dung thị."
Lời ấy vừa thốt ra, chút thiện cảm vừa nhen nhóm trong lòng ta lập tức tan biến không còn dấu vết.
"Khổ cho cháu rồi, hài tử."
"Nếu cảm thấy khổ cháu, thì lúc đó đừng trói cháu lại."
Ta nói với chút giận dỗi, ba mẹ đứng bên cạnh lên tiếng: "Tiểu Hoa!"
Dung Nhất Diên cười khổ, giọng già nua nghe càng thêm yếu ớt.
"Hài tử, cháu nghĩ ta tình nguyện sao? Dung thị một mạch đến đời cháu, chỉ còn một mình cháu là hậu duệ trực hệ. Ta sao có thể ngờ được Trấn Quỷ Lệnh lại chọn cháu làm ký chủ?
Nếu khi đó ta giữ tư tâm, không cho cháu đi minh hôn, chẳng phải là đẩy một thiếu nữ vô tội khác vào chỗ chết hay sao? Ta còn nên cảm tạ, ít ra vì chuyện này mà ta không phải cố ý giết người!"
Bà kích động, múa tay nói lớn, cả khuôn mặt cũng méo mó: "Không chỉ hại người, nếu Trấn Quỷ Lệnh không được Diêm Vương đại nhân kịp thời tìm thấy, sẽ mang đến tai họa khôn lường cho âm phủ. Chuyện đó, hiện tại có lẽ cháu là người hiểu rõ hơn ta!"
Nghe xong, ta sững người. Mọi bất mãn trong lòng cũng dần tiêu tan.
Đúng là như vậy... Nếu Dung Nhất Diên vì tư lợi mà bảo vệ ta, thì cũng sẽ có người khác thay thế ta đi minh hôn với sắc quỷ, trì hoãn thời điểm Trấn Quỷ Lệnh được phát hiện. Khi đó...
Ta cúi đầu, trong đầu hiện lên ký ức về trận chiến mười năm trước ở nước M, kinh hoàng tận mắt chứng kiến cảnh tượng quái vật.
"Đáng thương thay, hài nhi Dung gia chúng ta... Vì sao cuối cùng lại vẫn là cháu? Trời cao đây là muốn diệt tuyệt Dung thị chúng ta sao..."
Nhìn lão nhân hơn trăm tuổi trước mặt khóc đến mức nước mắt đầy mặt, ta có chút không đành lòng, bước đến ôm lấy vai bà.
"Bà bà, bà yên tâm. Chồng của cháu đối với xử với cháu rất tốt, anh ấy không hề muốn lấy mạng cháu. Đợi cháu sinh đứa trẻ xong, cháu vẫn có thể sống như người bình thường, an ổn cả đời."
Ánh mắt bà dõi theo tay ta, nhìn đến bụng ta – nơi hơi nhô lên một cách mềm mại. Cả người bà chấn động, thậm chí còn lùi lại một bước. Khi đôi tay đang định chạm vào bụng ta, sắc quỷ cuối cùng cũng mở miệng.
"Làm càn."
Giọng hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng khí thế ẩn chứa trong đó lại khiến lòng người run sợ.
Dung Nhất Diên run lẩy bẩy, đôi tay lẫn hai chân đều không còn chút sức, suýt nữa ngã quỵ xuống đất. Bà ấy lập tức dập đầu lia lịa trước sắc quỷ, hoảng hốt nói: "Diêm Vương đại nhân, ta sai rồi!"
Ta không vui liếc sắc quỷ một cái. Hắn bước lại gần, thấp giọng nhắc: "Đừng để bất kỳ ai tùy tiện chạm vào bụng."
"Sao lại không được chứ?" Người ta chỉ là một bà lão, lại còn là linh môi, đâu phải yêu ma hung dữ gì, sao lại không thể chạm một chút?
"Tiểu Hoa... con thật sự mang thai rồi à?"
Giọng ba mẹ truyền đến từ phía sau. Ta quay đầu lại, khẽ mỉm cười với họ.
"Vâng... Con xin lỗi. Con đã giấu mọi người." Ta nắm tay sắc quỷ, kéo hắn bước lên phía trước, nghiêm túc giới thiệu: "Ba, mẹ, đây là chồng của con – Diêm Vương."
Quả nhiên, gương mặt hai người lập tức hiện rõ vẻ dò xét và hoài nghi. Họ không hề chấp nhận hắn ngay lập tức, ánh mắt đầy cảnh giác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!