Xem ra ba mẹ sợ hãi lão vu bà kia cũng có lý do của họ, nhưng ta thì không sợ bà ta.
Sắc quỷ có thật, ba mẹ chắc đến giờ vẫn chưa tin, nhưng lão vu bà thì chưa chắc. Mà với thân phận hiện tại của ta, bà ta cũng không thể làm gì được.
Điều đó khiến ta cảm thấy vững tâm hơn đôi chút. Ít nhất, khi đứng trước những nghi vấn vẫn còn quẩn quanh trong lòng, ta không cần phải dè dặt sợ sệt nữa.
Quyết định của ba mẹ khiến ta khá hài lòng. Họ không vội vàng đưa ta đi ngay ngày mai mà chọn dời sang tuần sau.
Hiển nhiên, họ muốn cho ta một khoảng thời gian để nghỉ ngơi và lấy lại bình tĩnh.
Đêm khuya tĩnh lặng, sắc quỷ nằm bên cạnh, ta rúc vào lòng hắn, nhưng đầu óc lại đang nghĩ đến chuyện khác.
"Hoa Nhi, nàng đang nghĩ gì vậy?"
"Sắc quỷ, nếu sau này ta dùng năng lực hồi tưởng để giúp đỡ nhiều người hơn, chàng thấy thế nào?"
Sắc quỷ không đồng ý. Hắn gõ nhẹ đầu ta, giọng không tán thành:
"Hoa Nhi, không phải ta không cho nàng làm vậy, mà là năng lực này liên kết chặt chẽ với sức chịu đựng tâm lý của nàng. Gia chủ An gia đã nói rồi, từng có người sở hữu năng lực giống nàng, cuối cùng vì chịu đựng quá nhiều bi thương và hắc ám mà phát điên. Ta không cho phép điều đó xảy ra với nàng."
Ta ngồi trên đùi hắn, trong đầu hiện lên từng gương mặt đã chết ngay trước mắt ta.
Hắc Trạch nhìn ta, ánh mắt ngấn lệ mà vẫn dịu dàng, nụ cười an yên không chút hối tiếc. Trái tim ta chợt dâng lên một xúc cảm mạnh mẽ – muốn tiếp tục đi tới con đường này.
"Chờ đến khi tiểu gia hỏa chào đời, năng lực hồi tưởng của nàng sẽ dần yếu đi theo thời gian, rồi sẽ biến mất. Cuối cùng, nàng sẽ trở lại là một người bình thường."
Nghe vậy, ta mở to mắt, ngẩng đầu:
"Chàng nói thật sao?"
Hắn gật đầu xác nhận.
"Hoa Nhi, năng lực hồi tưởng đến từ Trấn Quỷ Lệnh trong cơ thể nàng. Mặc dù Trấn Quỷ Lệnh đã rời khỏi thân thể, nhưng dư âm của nó vẫn còn. Tuy nhiên, nàng không phải người của gia tộc Khu Quỷ, không học được cách giữ lại loại năng lượng ấy. Vì thế, khi sức mạnh còn sót lại tan biến, nàng cũng sẽ trở lại thân phận người thường."
Không hiểu vì sao, từng có lúc ta căm ghét thân phận này đến mức muốn vứt luôn chiếc vòng Hồng Ngọc Trạc ở trên cổ tay. Nhưng từ lúc có thể nhìn thấy quỷ hồn, ta dần quen với điều đó.
Thỉnh thoảng chạm mặt mấy cô hồn dã quỷ lạc đường, ta sẽ đưa họ an ổn trở về âm phủ, tiện thể luyện tay một chút.
Những chuyện như thế, đã trở thành một phần trong cuộc sống hàng ngày của ta.
Lúc này, nghe sắc quỷ nói năng lực hồi tưởng của ta sẽ biến mất vào một ngày nào đó, có lẽ sẽ không còn nhìn thấy quỷ hồn nữa... ta thực sự cảm thấy không quen.
Không, nói đúng hơn là — ta không nỡ.
Một chút cũng không nỡ buông. Dù ta đã từng trải qua quá nhiều chuyện, chứng kiến vô số bi kịch, đau thương, nhưng trong tất cả những ký ức đó, có quá nhiều khoảnh khắc cảm động khiến ta rung động sâu sắc.
Thiếu nữ áo trắng ôm lòng yêu thương đứa trẻ, tình mẫu tử giữa Lâm Miêu Miêu và Mao Mao, sự áy náy của vợ chồng Chương thị dành cho con trai, tình cảm si mê dịu dàng của Đàm Hạo Nhiên dành cho Kiều Vẽ... quá nhiều, quá nhiều điều mà ta không thể nào quên.
Tất cả như được khắc sâu trong tâm trí ta — cả đời này, ta đều sẽ không quên.
Chính những cảm xúc đó thúc đẩy ta muốn tiếp tục sử dụng năng lực hồi tưởng, giúp đỡ thêm nhiều vong hồn, cũng như người thân và bạn bè bọn họ còn ở nhân gian.
Sắc quỷ dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của ta. Hắn khẽ thở dài, nắm lấy cánh tay ta, ánh mắt rũ xuống, ngón tay nhẹ vuốt v3 chiếc Hồng Ngọc Trạc trên cổ tay ta. Một tia ánh sáng màu đỏ mờ nhạt, ta không nhìn thấy, âm thầm thẩm thấu vào cơ thể, mà ta lại chẳng hay biết gì.
"Hoa Nhi, đừng nghĩ nhiều nữa. Nghỉ ngơi cho tốt đi. Tuần sau chẳng phải mọi người sẽ gặp mụ phù thủy trong lời đồn sao? Hãy giữ vững tinh thần. Trong chặng đường tiếp theo, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng."
Hắn cọ đầu vào đầu ta, một cảm giác an toàn ngập tràn bao phủ lấy ta.
Ta gạt bỏ mọi tạp niệm trong lòng, khẽ gật đầu, rồi chìm vào giấc ngủ trong vòng tay hắn....... Edit: Emily Ton.....
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!