Thời điểm lần đầu tiên ta nhìn thấy bà ấy, bà ấy cũng không hành động giống như vậy, vì sao hiện tại vừa gặp mặt, lập tức đã ngộ nhận ta thành cháu gái của bà?
"Chuyện gì thế này? Lúc trước bà ấy không giống như thế này."
Sắc quỷ hơi nghiêng người, bắt đầu giải thích: "Ký ức của Địa Phược Linh giống như những mảnh ghép nhỏ, đứt quãng, có khả năng lúc trước chào hỏi nàng là vì cảm thấy nàng rất quen thuộc. Thời gian bà ấy trở thành Địa Phược Linh càng lâu, ký ức lúc còn sống của bà ấy sẽ trở nên nối liền, trở nên càng rõ ràng hơn."
Hắn vừa giải thích như thế, ta lập tức đã hiểu vì sao hai lần trước mình nhìn thấy bà bác này, bà ấy liền chào hỏi ta, thậm chí còn cười với ta.
Nếu nói như vậy, hiện tại ký ức của bà bác này đã được nối ghép lại với nhau lần nữa, vì thế đã ngộ nhận ta thành cháu gái của bà.
Chẳng lẽ, cháu gái của bà ấy cũng gọi là Tiểu Hoa?
"Bà ơi, cháu không phải cháu gái của bà."
Sau khi bà ấy nghe được những lời ta nói, trên mặt ngay lập tức lộ ra biểu tình thương cảm, vẻ mặt đưa đám, đáng thương nói: "Là bà ngoại đã sai. Bà biết, cháu đang trách cứ bà."
Ta không thể không nhìn về phía đường cái trống trải, vừa rồi bà ấy vẫn luôn nhìn về hướng bên kia. Chẳng lẽ, cháu gái bà ấy đã chết ở nơi này hay sao?
Lý do khiến bà ấy không muốn rời đi, chỉ có thể là vì bà ấy đã qua đời ở khu vực quanh đây, muốn giúp bà ấy đi tới nơi bà ấy nên đi, cần phải biết rõ nguyên nhân vì sao bà ấy vẫn luôn lưu lại nơi này.
"Ngày đó, là bà đã sai, nếu như bà không kéo cháu tới chỗ đèn đỏ, cháu sẽ không phải chết, đều là lỗi của bà! Là lỗi của bà!"
Chỉ với những lời này, ta đã biết chuyện gì đã xảy ra.
Trên đường cái chỗ cửa khu dân cư nhỏ, vừa lúc có một cái vạch vằn, dùng để người đi bộ đi từ đường bên kia tới bên này, thuận tiện tiến vào khu dân cư nhỏ.
Có thể thấy được, ngày đó xảy ra chuyện, bà bác này đã kéo cháu gái mình vượt đèn đỏ và đi qua đường cái, vì thế mới gây ra bi kịch, hai người đều chết.
Tiểu Hoa trong miệng bà ấy có lẽ đã về tới âm phủ, trong khi bà ấy có thể bởi vì áy náy và hối hận nên đã biến thành Địa Phược Linh.
Ta nhìn qua ánh mắt sắc quỷ, nếu hắn thật sự cũng nghĩ giống như ta, muốn linh hồn bà ấy được giải thoát, chỉ có cách là giải trừ áy náy của bà ấy, mới có thể khiến bà ấy an tâm trở lại âm phủ.
Sắc quỷ nhìn thấy ánh mắt ta, nhướng mày, nói: "Nàng muốn ta đi tới âm phủ dẫn hồn phách cháu gái bà ấy lên đây, để cho bọn họ gặp nhau?"
Ánh mắt ta nháy mắt sáng bừng! Hắn hiểu ý của ta!
Trong mắt hắn lộ ra biểu tình không tình nguyện, ta có thể nhìn ra. Ngẫm lại cũng đúng, sắc quỷ tốt xấu cũng là Diêm Vương, quỷ hồn phải về đến âm phủ, hắn không thể vì ta mà dẫn quỷ ra ngoài, thân phận hắn hoàn toàn không hợp với hành vi này.
Thật sự phải làm sao bây giờ?
Ta nhíu mày lại, tay sờ cằm, suy tư. Bà bác kia vẫn luôn hai mắt đẫm lệ nhìn ta, khiến lòng ta không thể không sinh ra một chút thương hại. Nhìn qua trang phục bà ấy mặc, ngày thường phần lớn thời gian chính là dọn dẹp đường phố ở bên này, sau khi qua đời, hồn phách bà ấy vẫn luôn dùng hình thái này bồi hồi ở đây, lâm vào bên trong hối hận vô tận đối với cháu gái của mình.
Đột nhiên, ta dường như có một ý tưởng, nhìn về phía bên người bà ấy, trong lòng do dự một lúc, sau đó cõi lòng đầy tình cảm mở miệng lên tiếng: "Bà ngoại......"
Bà ấy lập tức nước mắt chảy ròng ròng, đứng nơi đó vừa khóc vừa cười, cũng bắt đầu lẩm bẩm: "Ai! Tiểu Hoa của bà! Cháu quả nhiên là Tiểu Hoa của bà, vừa rồi cháu không chịu nhận bà, nhất định là đang trách bà, trách bà đã hại cháu......"
Nếu như sắc quỷ không thể ra tay giúp đỡ, vậy chuyện này, ta phải dựa vào chính mình. Nhìn thấy biểu hiện của bà ấy, ta lập tức biết được, mình đóng vai trò nhân vật đã rất thành công! Ta đã thành công vào vai nhân vật.
Trong lòng ta không thể không lặng lẽ nói câu xin lỗi với cháu gái bà ấy, có khả năng ta phải mượn thân phận của cô một hồi.
Vì để bà ngoại của cô về tới âm phủ, đoàn tụ với cô, điều đó chỉ được thực hiện khi bà ấy sẵn sàng đi tới âm phủ.
Sau khi nghe được lời bà ấy nói, ta vội vàng xua tay, thoáng một cái đã đến gần bà ấy hơn một chút, mắt không thể không nhìn về phía sắc quỷ.
Hắn gật gật đầu với ta từ trong bóng tối, đồng ý với hành động của ta. Ta không để sót ánh mắt cẩn thận của hắn, tăng cường nhìn chằm chằm vào ta rất chặt chẽ, phòng ngừa ta xảy ra sự tình gì.
Ta cũng cẩn thận hơn, kéo tay bà ấy lại, vỗ nhẹ nhẹ lên đó, giọng điệu nhẹ nhàng từ từ nói: "Cháu chưa từng trách bà. Bà ngoại, cháu thật sự không trách bà. Chuyện đời khó liệu, phát sinh chuyện thế này, chỉ có thể đều do số mệnh, không phải là lỗi của bà."
Sau khi bà bác vừa nghe được những lời này của ta, ta rõ ràng cảm giác được một tầng không khí màu xám mờ nhạt xung quanh thân thể bà ấy dần dần tiêu tán, cả người bà ấy cũng bắt đầu trở nên trong suốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!