Edit: Emily Ton.
Bầu trời trở nên tối dần, An gia gia thắp lên một ngọn nến, ánh sáng mờ nhạt đung đưa theo ngọn nến.
An gia gia đã ở trước bàn may vá vải liệm, đứng yên thật lâu, ta và An Ninh chuyển tới hai cái ghế nhỏ, ngồi ở cửa, bắt đầu trò chuyện.
An gia gia thỉnh thoảng lại ngó chỗ cửa, An Ninh là người luôn cố nhích gần tới ta, mỗi lần như vậy, An gia gia đều luôn lên tiếng, nhắc nhở cô ấy chú ý khoảng cách với ta.
"Tiểu Hoa, trời không còn sớm nữa, cháu nên trở về sớm một chút đi thôi."
Ông ấy cầm thước đo, vẫy vẫy tay về phía ta.
Ta cũng cảm thấy trời đã bắt đầu tối, lúc này trở về, có thể sẽ vừa kịp cơm chiều ở nhà, không cần ba mẹ phải chờ đợi ta.
Ta chia tay với An Ninh và An gia gia trước khi đi đến trạm xe buýt về nhà. An Ninh thuận đường tiễn ta một đoạn, khi tới phía sau tấm biển quảng cáo che lấp trạm xe, cô ấy lập tức ôm lấy ta. Ta bị hành động đột ngột của cô ấy dọa sợ.
"Tiểu Hoa! Mặc kệ gia gia mình nói gì đi nữa, mình vẫn muốn nói riêng với cậu!"
Khuôn mặt cô ấy ửng đỏ, ta còn đang lo lắng vòng tay của mình có khả năng làm hại tới cô ấy, bước chân di chuyển ra sau vài bước, hiển nhiên, cô ấy cũng chú ý tới, trong mắt xẹt qua biểu tình bị tổn thương.
"Mình không quan tâm vòng tay này của cậu sẽ làm gì mình. Dung Hoa, cậu vẫn luôn là bạn của mình, biết không! Cậu ngàn vạn đừng suy nghĩ quá nhiều."
Cô ấy mỉm cười khi nói với ta, trong lúc nhất thời, ta có cảm giác mắt mình ẩm ướt, trái tim ấm áp.
Kiếp này, có thể có một người bạn tốt như vậy, thật sự là quá tuyệt vời.
Khi xe buýt tới, ta lên xe vẫy tay chào tạm biệt cô ấy, sau đó tìm một chỗ phía sau xe buýt ngồi xuống, tiếng di động trong túi lập tức vang lên ầm ĩ.
Ta cầm lấy di động, nhìn thấy hiện lên người gọi là ông chủ của quán cà phê, trái tim bất giác bắt đầu căng thẳng. Rốt cuộc, quán cà phê kia, có những hồi ức khủng bố khó quên của mình.
Tay ta run rẩy khi nhấc máy, đặt điện thoại ở bên tai, từ tai nghe truyền đến giọng nói quen thuộc của người đàn ông trung niên.
"Xin chào? Có phải Tiểu Hoa hay không? Tôi là ông chủ Trương."
"Ông chủ, tôi đã thôi việc, ông gọi điện thoại cho tôi là......"
Không biết có phải do tác dụng trong lòng ta hay không, ta luôn cảm thấy tiếng nói phía bên kia rất trầm thấp, khàn khàn, nghe qua thực sự không thấy thoải mái. Hơn nữa, tín hiệu cũng dường như hơi yếu, có thể nghe được tiếng ồn rè rè qua điện thoại.
"Tôi đang ở quán cà phê...... không mang theo chìa khóa, chìa khóa dự phòng có phải ở chỗ cô hay không? Phiền cô mang tới đây một chuyến."
Ta vừa nghe nói như thế, lập tức nhớ tới, sau khi ta bỏ việc ở quán cà phê, dường như đúng là chưa trả lại chìa khoá dự phòng.
Là do sơ sót của ta. Vì vậy, ta không suy nghĩ nhiều, vội vàng vừa dùng một tay tìm kiếm trong túi, vừa nói lời xin lỗi với ông chủ Trương.
"Xin lỗi ông chủ, nếu vậy bây giờ tôi sẽ qua đó một chuyến."
"Được...... tôi chờ cô ở quán cà phê."
Ta ngẩng đầu lên nhìn vào bản đồ tuyến đường của xe buýt, vận khí của ta không tệ, tuyến đường của chiếc xe này vừa lúc đi ngang qua quán cà phê.
Ta quyết định xuống xe gần một khu dân cư nhỏ, khoảng cách từ đó đến quán cà phê không xa, xuống xe sau đó đi bộ một chút là đến nơi.
Ta đã tìm được chìa khoá ở trong túi của mình, chờ lát nữa đến trạm và xuống xe sẽ đi thẳng đến quán cà phê, sau đó đưa chìa khoá cho chủ quán.
Khi ta xuống xe, trời đã bắt đầu tối, những chiếc đèn bên đường đã được bật sáng lên, ta vội vội vàng vàng vòng qua khu dân cư nhỏ, chạy tới quán cà phê.
Trước quán các phê cực kỳ vắng lặng, ngay cả một bóng người đều không thấy.
Di? Ông chủ ở đâu? Không phải nói rằng sẽ chờ ta ở cửa hay sao? Vì sao không thấy người đâu?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!