Chương 8: (Vô Đề)

"Tớ không quen anh ta."

"Tôi và cô ấy không thân."

Một câu hỏi, hai người trả lời, nhận được một đáp án gần như giống hệt nhau.

Vân Lệ nghẹn lời, suy đi tính lại rồi cũng nhét bó hồng Lệ Chi trong tay vào lòng Hạ Vãn Chi: "Cái đó… vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành."

Khóe miệng Hạ Vãn Chi hơi co giật: "Cậu có hiểu lầm gì không, anh ta không phải…"

Vân Lệ chưa từng gặp Chu Dục, sợ là đã nhận nhầm Tạ Kỳ Diên thành anh ta rồi.

Tạ Kỳ Diên cười lạnh một tiếng: "Có cần giải thích không?"

Vân Lệ: "…"

"Sao chỗ nào cũng có anh vậy?" Hạ Vãn Chi nghiến răng nghiến lợi, nghi ngờ dạo này mình bị sao Thái Bạch chiếu mệnh hơi nặng.

Sao đi đâu cũng đụng phải Tạ Kỳ Diên?

Tạ Kỳ Diên khẽ cười nhạt: "Quản cũng rộng thật."

Vân Lệ ngơ ngác mở to mắt, Khương Bách Xuyên ở đằng xa thấy hai người họ sắp sửa mở trận chiến Tu La liền vội vàng bước vào giải vây: "Hai vị oan gia, hai người ra ngoài nói chuyện được không?"

Hạ Vãn Chi liếc nhìn người đàn ông cao lớn mặc vest chỉnh tề giữa ngày hè oi bức này, cảm thấy anh ta rất quen mặt, nhưng trong đầu chưa kịp lọc ra anh ta là ai thì đã nghe Vân Lệ bên cạnh lên tiếng: "Lại là anh?"

Khương Bách Xuyên nghiêm túc đáp lời: "Là tôi, lâu rồi không gặp, Vân tiểu thư."

Hạ Vãn Chi lúc này cũng nhận ra đây là người nhà họ Khương, nhíu mày, đang định nói thì vai bị Tạ Kỳ Diên vỗ nhẹ một cái, ra hiệu cho cô cùng anh ta ra ngoài.

Nhìn Vân Lệ và người kia, Hạ Vãn Chi muốn nói lại thôi, ôm hai bó hoa theo bước Tạ Kỳ Diên, chất vấn: "Anh bảo Khương Bách Xuyên đến phá hoại người ta à?"

Tạ Kỳ Diên bất ngờ bị chọc cười: "Tôi rảnh rỗi đến thế sao?"

Hạ Vãn Chi nghẹn lời.

Hiếm khi thấy Hạ Vãn Chi tắt lửa, Tạ Kỳ Diên nhìn cô từ trên xuống một lúc.

Vừa đi ngang qua, mắt ươn ướt, thật đáng thương.

Một lát sau, giọng anh ta hơi trầm: "Ra ngoài mua hoa dỗ dành Chu Dục à?"

Lời này nghe sao cũng thấy chói tai, Hạ Vãn Chi không đáp lời, một lúc sau ném bó hồng Lệ Chi trong tay cho anh ta: "Liên quan quái gì đến anh!"

Người ta quay đầu bỏ đi, đuôi tóc màu nhạt phớt qua áo anh, có lẽ do có gió, bất giác ngửi thấy một mùi hương hoa chi tử thoang thoảng.

Giống như hoa chi tử, nhưng lại như hòa quyện một mùi thuốc bắc.

Rõ ràng bó hồng Lệ Chi trong lòng hương thơm nổi bật hơn, nhưng lại không bằng mùi hương từ đuôi tóc Hạ Vãn Chi phớt qua áo anh.

Shopee tech zone

Ánh mắt Tạ Kỳ Diên trở nên có chút lơ đãng, khi ngẩng đầu lên, chỉ thấy Khương Bách Xuyên đã từ tiệm hoa bước ra, trông như vừa bị kích động lớn, sắc mặt còn đen hơn anh tám độ.

"Sao, không xoay chuyển được ấn tượng ban đầu à?" Vì "tình anh em plastic", Tạ Kỳ Diên rất có đạo đức hỏi thăm một câu.

Khương Bách Xuyên không đáp lời, đi vài bước mở cửa ghế phụ lái lên xe.

Tạ Kỳ Diên đi theo, gõ vào kính: "Xuống xe."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!