Chương 7: (Vô Đề)

Cảm cúm mùa hè là khó chịu nhất, vì bị bệnh không bật điều hòa, Hạ Vãn Chi toát hết mồ hôi, ngày hôm sau đầu nặng chân nhẹ, đành nằm liệt giường nghỉ ngơi.

Cả ngày không ra khỏi cửa, đến chập tối mở cửa phòng, giọng mẹ Chu từ dưới lầu vọng lên——

"Nó thật sự coi đây là nhà mình rồi sao? Chưa cưới về mà đã không coi trưởng bối này ra gì, sau này cưới về rồi chẳng phải sẽ vô pháp vô thiên sao!"

"Bà bớt nói vài câu đi được không!" Bố Chu day trán, lòng phiền muộn vô cùng.

"Nói vài câu cũng không được à? Nhà nào con dâu ngủ cả ngày trong phòng không ló mặt ra? Con trai ông mấy ngày nay vì công ty mà bận rộn ngược xuôi, ông cũng không biết thương con trai mình sao!" Mẹ Chu đi đi lại lại vài vòng rồi ngồi xuống, quay người giận dỗi với bố Chu.

"Tôi không thương con trai?" Bố Chu hạ giọng, chỉ tay cãi nhau với mẹ Chu, "Trước kia khi nhà họ Hạ còn huy hoàng, là ai bảo con trai mỗi ngày đều phải đến thăm hỏi người ta? Bây giờ người ta gặp khó khăn, bà xem thái độ của bà kìa! Ông Hạ giao con gái cho chúng ta không phải để nó chịu thiệt ở nhà họ Chu này! Lỡ như họ trở về, bà bảo tôi ăn nói thế nào với người ta…"

Mẹ Chu tức đến đập bàn: "Có thể về thì họ đã về sớm rồi! Ngay cả con gái ruột cũng có thể bỏ rơi, nhà họ Hạ này cả đời này chắc cũng không ngóc đầu lên được!"

"Hạ Vãn Chi bây giờ chính là gánh nặng, là gánh nặng kéo con trai chúng ta xuống!"

"…"

Cuộc cãi vã dưới lầu không dứt, chủ đề xoay quanh Hạ Vãn Chi và cả nhà họ Hạ vẫn tiếp diễn.

Hạ Vãn Chi lùi vào phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Đầu ngón tay hơi rũ xuống, cô yếu ớt dựa lưng vào cửa, sự mạnh mẽ duy trì hơn một tháng cuối cùng cũng tan thành từng mảnh.

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống rồi lại nhanh chóng bị cô lau đi.

Cố nén sự khó chịu cả về thể xác lẫn tinh thần, cô co ro trên đầu giường lướt màn hình điện thoại, tìm một lượt trong danh bạ, đầu ngón tay cuối cùng dừng lại ở số điện thoại được lưu là "Ông ngoại".

Có một khoảnh khắc…cô muốn thỏa hiệp.

Dòng suy nghĩ bị một đoạn nhạc chuông cắt ngang, Hạ Vãn Chi lau nước mắt, điều chỉnh lại trạng thái rồi mới nghe máy.

"Chào quý cô h* th*n mến, cửa hàng chúng tôi mới về một lô hoa tươi, bà chủ đã đích thân gói cho cô một bó cúc xanh nhỏ tượng trưng cho tự do và niềm vui, xin hỏi cô có thời gian ghé qua xem một chút không ạ?"

Giọng nói ở đầu dây bên kia dịu dàng pha chút tinh nghịch, Hạ Vãn Chi nghe xong nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, mãi mới kìm lại được, vừa nức nở vừa cười: "Cuối cùng cậu cũng về rồi."

Tiệm hoa Cẩm Chi mở ở ngã tư đường, việc kinh doanh ở đây rất tốt, phần lớn là nhờ vẻ đẹp quốc sắc thiên hương và tính cách dịu dàng, hiểu biết của bà chủ.

Nhưng lúc này, trước cửa tiệm hoa Cẩm Chi có hai người đàn ông cao lớn, đẹp trai đứng đó, một người cao 1m9, người kia khí chất ngút trời như thể cao 2m8.

Một người cao quý, kín đáo, một người vẻ mặt lãnh đạm.

Một người một tay đút túi quần, một người giơ tay xem đồng hồ.

"Đẹp trai quá!"

Các cô gái nhỏ đi ngang qua che miệng cười trộm, cầm điện thoại lên không nhịn được chụp ảnh.

"Cậu đoán xem họ có khả năng là một cặp không?"

Shopee tech zone

"Trời ơi muốn ship quá…"

"…"

Hai người đàn ông thính lực tốt, nhíu mày nhìn nhau một cái rồi mỗi người tự động lùi xa hai mét.

Tạ Kỳ Diên cuối cùng nhịn thêm hai giây: "Khương Bách Xuyên."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!