Chương 50: (Vô Đề)

Chạy lon ton qua sân vào phòng khách biệt thự, người giúp việc nhà họ Chu thấy Hạ Vãn Chi liền cung kính cúi đầu gọi một tiếng cô Hạ.

Trong phòng khách tiếng chửi rủa vang dội, ngoài sân cũng nghe thấy.

"Bốp" một tiếng, không biết nói đến chuyện gì, bà Rose tức giận đập bàn.

"Nhà họ Chu các người đúng là quá đáng, coi trời bằng vung!"

"Ngày trước chúng tôi muốn mang Hoàn Tử đi cùng, là Hoàn Tử không nỡ bỏ cậu, nhất quyết vì cậu mà ở lại, còn cậu thì sao? Tên sói mắt trắng ham lợi này đối xử với Hoàn Tử nhà tôi như thế nào?"

"Uổng công tôi còn tưởng cậu là một đứa trẻ ngoan…"

Bà Rose tức đến mức ôm ngực, thở không ra hơi.

Chỉ cần nghĩ đến những ấm ức con gái mình phải chịu một mình là lại đau lòng không chịu nổi.

"Lẽ ra ngày trước tôi không nên đồng ý với ông cụ khóa thẻ của Hoàn Tử, tôi đã để bảo bối của chúng ta chịu khổ rồi…" Bà Rose lau đi đôi mắt khô khốc, hóa thành cô vợ nhỏ nép vào lòng Hạ Vĩnh Thanh.

"Chịu khổ rồi, chịu khổ rồi, về nhà hầm thêm một nồi canh bồi bổ cho bảo bối của chúng ta." Hạ Vĩnh Thanh vừa dỗ dành vừa vuốt lưng cho bà Rose dịu cơn giận.

Bà Rose nổi tiếng là khó đối phó, mẹ Chu Dục chỉ nói một câu "Cũng chưa chắc Hạ Vãn Chi yêu Chu Dục đến vậy đâu." đã bị tấn công dữ dội.

Hạ Vĩnh Thanh luôn vô điều kiện đứng về phía vợ mình.

Sắc mặt mẹ Chu Dục rất khó coi, từ lúc hai vợ chồng họ tìm đến cửa, suốt quá trình đều là một mình bà ta nói.

Bố Chu Dục cúi đầu không dám ngẩng lên, liên tục xin lỗi.

Chu Dục cũng nín nhịn không nói một lời, mặc cho họ chửi mắng xối xả.

Chuyện này nếu lan truyền ra ngoài, mặt mũi nhà họ Chu còn biết đặt vào đâu.

Mẹ Chu Dục không nuốt trôi cục tức này, phản pháo: "Hạ Vãn Chi nhà bà không có lỗi à? Lúc chưa hủy hôn với Chu Dục nhà tôi đã thân thiết với người nhà họ Tạ rồi, sau khi hủy hôn còn trực tiếp theo người ta đến nhà họ Tạ ăn cơm, mấy ngày trước còn lên top tìm kiếm vì tin đồn tình ái. Có chuyện gì khuất tất, không bằng bà hỏi con gái bà đi!"

"Mẹ! Đủ rồi!" Chu Dục gầm lên, sắc mặt đen như than.

Mẹ Chu Dục lập tức bị dọa sợ.

"Là lỗi của con." Chu Dục nhìn Hạ Vĩnh Thanh và Rose, thành khẩn xin lỗi, "Để hai người thất vọng rồi, cháu xin lỗi."

Cuối cùng anh ta lại nhấn mạnh: "Nhưng tình yêu của cháu đối với Vãn Chi chưa bao giờ thay đổi, cháu yêu cô ấy đến tận xương tủy…"

"Vậy thì rút gân lột xương xem trong xương cốt của cậu có nửa sợi tóc của Hạ Vãn Chi không." Tạ Kỳ Diên hai tay túm lấy cổ áo Hạ Vãn Chi kéo về phía sau, bước lên trước một bước đứng chắn trước mặt cô.

Hạ Vãn Chi chậm nửa nhịp, bị anh kéo lại phía sau. Màn xuất hiện này như thể cô được người ta che chở vậy.

Khoảnh khắc nhìn thấy Tạ Kỳ Diên, sắc mặt Chu Dục tái mét, chuông báo động trong lòng vang lên.

Đây rõ ràng là chuyện nhà của nhà họ Chu và nhà họ Hạ, một người ngoài như Tạ Kỳ Diên có tư cách gì xen vào!

Aeon Shop

Chu Dục nhìn chằm chằm anh và Hạ Vãn Chi, ngày càng cảm thấy những lời đồn thổi về hai người họ đều là thật.

"Ôi, anh trai nhà họ Tạ của Hoàn Tử đến rồi à." Bà Rose nhiệt tình vẫy tay như có ý chào đón người gia nhập trận chiến.

Tạ Kỳ Diên rất phối hợp mỉm cười khẽ gật đầu đáp lại bà Rose.

Hạ Vãn Chi: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!