Buổi tiệc gia đình nhà họ Tạ kết thúc với việc cả Chu Dục và Tạ Nam đều bị bầm dập mặt mày.
Tạ Kỳ Diên vừa đến, trò hề chấm dứt, còn Hạ Vãn Chi – nguyên nhân của trò hề – đang bình thản ngồi một bên bôi thuốc lên khóe miệng cho Chu Dục.
Chuyện của đám trẻ không kinh động đến người lớn, huống hồ Tạ Kỳ Diên còn ở đây.
"Sao, cả đám đều câm hết rồi à?" Ánh mắt Tạ Kỳ Diên rời khỏi Hạ Vãn Chi, cười khẩy, "Em gái nhà họ Hạ giỏi thật, một mình khuấy đảo nhà họ Tạ của tôi đến long trời lở đất."
"Không liên quan đến Vãn Chi, là em ra tay trước." Chu Dục gạt tay Hạ Vãn Chi ra, đứng dậy nói, "Nhưng cũng là vì Tạ Nam nói năng xúc phạm trước."
"Mày nói láo! Mẹ kiếp mày giả vờ thánh thiện cái khỉ gì!"
"Tạ Nam." Ánh mắt Tạ Kỳ Diên khẽ chuyển, chỉ gọi một tiếng tên Tạ Nam, người kia liền im bặt, dù có bất mãn đến mấy cũng phải nuốt vào.
Không ai dám chọc giận Tạ Kỳ Diên hiện tại.
"Anh cả dạy phải, là em không dạy dỗ tốt em trai và em họ." Tạ Lâm, người thứ hai nhà họ Tạ, ngầm nắm lấy cổ tay Tạ Nam, cười gượng hai tiếng rồi quay người xin lỗi, "Em dâu, em xem chuyện này…"
Hạ Vãn Chi ngẩng đầu nhìn hai người họ, đầu ngón tay vẫn còn cầm một cây tăm bông khử trùng, cô không nói gì, chỉ ném cây tăm bông đi, đậy nắp hộp thuốc lại rồi đi thẳng ra khỏi phòng khách phụ.
Nói là cô không để tâm những lời vừa rồi, là nói dối.
Cô được nuông chiều từ bé, quen nghe những lời nịnh nọt tốt đẹp, bây giờ một sớm sa cơ, dường như cả thế giới đều đầy địch ý với cô.
Từng người một, từng chuyện một, đều đang ép cô phải từ bỏ sự kiêu ngạo của mình.
"Chuyện này…" Tạ Lâm nhìn Chu Dục.
Chu Dục thì nhìn Tạ Kỳ Diên, vội vàng cáo từ: "Chuyện hôm nay cứ tính lên đầu em, nếu ông ngoại trách tội, cứ tìm em là được."
Một lúc sau, khóe miệng Tạ Kỳ Diên nhếch lên một nụ cười.
Chế giễu, lạnh lùng.
Chu Dục đuổi theo, nắm lấy tay Hạ Vãn Chi kéo vào lòng: "Vãn Chi, em nghe anh nói, anh chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy, là họ nói bậy bạ, em tin anh, tin anh…"
Hạ Vãn Chi giãy giụa một lúc thấy vô ích liền không cử động nữa, cảm nhận được sự căng thẳng, sợ hãi của Chu Dục, giọng cô hơi nghẹn: "Chu Dục, anh hoảng sợ cái gì?"
Cô không phải không có đầu óc.
Từ khi nhà họ Hạ xảy ra chuyện, Chu Dục dường như có chút thay đổi.
Sự hoảng loạn của anh ta lúc này không phải vì sợ cô tức giận, mà là vì chột dạ muốn che giấu nội tâm của mình nên mới trở nên luống cuống tay chân.
Anh ta là người rất dễ dao động.
Hạ Vãn Chi biết mình không thể tin anh ta được nữa.
Lưng Chu Dục cứng đờ, buông vòng tay ra, ngơ ngác nhìn Hạ Vãn Chi: "Ý gì?"
Mua ngay
"Lát nữa em còn phải về phòng làm việc một chuyến, còn nợ khách hàng nửa bức tranh chưa vẽ xong." Thời gian này xảy ra nhiều chuyện, con người cũng theo đó mà thay đổi rất nhiều, nội tâm Hạ Vãn Chi đến giờ vẫn còn rối bời, cô không muốn nói chuyện với Chu Dục nữa.
Cô biết rõ, nói tiếp nữa, cô và Chu Dục sẽ nảy sinh khủng hoảng niềm tin.
"Nhưng mà…"
"Anh đưa em qua đó đi." Hạ Vãn Chi ngắt lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!