Thế nào gọi là miệng chó không mọc được ngà voi.
Hôm nay Hạ Vãn Chi coi như đã được lĩnh giáo.
"Lâu rồi không gặp." Dù sao cũng đang ăn đồ ngọt nhà người ta, Hạ Vãn Chi vẫn giữ phép lịch sự tối thiểu.
"Không lâu, tối qua mới gặp." Tạ Kỳ Diên dường như không có ý định rời đi, cầm ly cà phê đến máy pha, tự tay pha một ly mới.
Hương thơm ngào ngạt, nhưng không có phần của Hạ Vãn Chi.
Hạ Vãn Chi nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, nửa tin nửa ngờ, nửa như bừng tỉnh.
Anh ta biết người tối qua là cô sao?
Tối qua anh ta vậy mà biết người đó là cô!
Cô dựa vào bao nhiêu thông tin mới đoán ra tên côn đồ mặc vest tối qua là anh ta, vậy mà anh ta lại nhận ra cô ngay dưới ánh đèn mờ ảo.
Hạ Vãn Chi đặt nĩa xuống, suýt chút nữa không kiểm soát được biểu cảm của mình, giọng điệu đầy châm biếm: "Vậy sao, sao tôi không biết nhỉ, anh Tạ mộng du rồi à."
Tạ Kỳ Diên cầm ly cà phê nóng hổi vừa pha đi ngang qua chỗ cô, cũng không ngạc nhiên khi cô không thừa nhận, thế nên chỉ liếc cô một cái rồi đi thẳng về phía bàn trà.
Quan hệ giữa anh và Hạ Vãn Chi trước nay vẫn vậy.
Lúc nhỏ nhìn nhau không ưa, bây giờ lớn lên gặp lại vẫn thế.
Hạ Vãn Chi có thể đoán được lý do tối qua anh ta nhận ra cô ngay.
Bây giờ anh ta đã trở về Bắc Thành nắm quyền nhà họ Tạ, một người quyền thế ngút trời, e rằng mọi chuyện trong giới này đều nằm trong lòng bàn tay anh ta.
Huống hồ chuyện nhà họ Hạ phá sản lớn như vậy, chắc hẳn anh ta đang chờ xem trò cười của cô.
Hai người ở chung một mái nhà nhưng lại như cách nhau cả một thế giới, không can thiệp vào nhau, ngầm coi đối phương như không khí.
Mãi cho đến khi Chu Dục đến, phá vỡ sự im lặng kéo dài nửa tiếng đồng hồ này.
"Vãn Chi, sao em lại ăn ở đây…" Chân trước vừa bước vào phòng ăn, Chu Dục nhìn thấy Tạ Kỳ Diên liền đổi giọng, vẻ mặt lập tức trở nên khiêm nhường, "Anh họ! Anh cũng ở đây à."
Tạ Kỳ Diên hơi ngước mắt: "Ừ."
Ông cụ nhà họ Tạ có ba người con trai và một người con gái, Tạ Kỳ Diên là con của con trai cả, cũng là cháu đích tôn trong nhà.
Chỉ có điều, cháu đích tôn nhà họ Tạ…lại là con riêng.
Con cái hào môn phần lớn đều chơi chung với nhau, nhưng Tạ Kỳ Diên từ nhỏ đã bị xa lánh vì danh phận con riêng, hoàn toàn không có tình cảm gì với đám anh chị em này.
"Em đến tìm Vãn Chi." Chu Dục rõ ràng có chút hoảng loạn.
Tạ Kỳ Diên đặt ly xuống: "Vậy tôi đi nhé?"
Mua ngay
Chu Dục vội vàng xua tay: "Không không không, anh họ cứ ngồi, em đưa Vãn Chi ra ngoài."
Hạ Vãn Chi: "…"
Tạ Kỳ Diên khẽ cười nhạt: "Tùy."
Hạ Vãn Chi bị Chu Dục nắm tay kéo ra ngoài, cổ tay trắng nõn bị siết đến đau nhói, cảm nhận được lòng bàn tay Chu Dục đổ mồ hôi, Hạ Vãn Chi khẽ nhíu mày: "Anh sợ anh ta?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!