Ba giờ chiều, mưa đã ngớt một chút, Hạ Vãn Chi cùng Trúc Tử đến nhà họ Chu dọn hành lý.
"Chị ơi, mấy cuốn sách này sao chị còn giữ vậy?" Trúc Tử biết Hạ Vãn Chi là người hay hoài niệm, nhưng sách từ tiểu học đến đại học đều cất giữ không thiếu một cuốn, cô cũng khá nể phục.
Hạ Vãn Chi cười cười: "Kỷ niệm."
Người giúp việc nhà họ Chu không đến giúp, chắc là đã được chủ nhân biệt thự này dặn dò, Hạ Vãn Chi cũng không tính toán, tự mình leo lầu khuân đồ xuống.
Lúc này Chu Dục vội vàng chạy lên lầu, đưa tay nhận lấy chồng sách cô đang ôm: "Vãn Chi, em về sao không nói với anh?"
Anh ta đứng giữa cầu thang, hơi ngẩng đầu nhìn Hạ Vãn Chi đứng cao hơn hai bậc.
Hàng mi Hạ Vãn Chi khẽ rũ xuống: "Không cần thiết."
Huống chi không phải là về, mà là đến.
Đây không phải nhà của cô.
Chu Dục im lặng không nói, lặng lẽ quay người mang sách xuống để vào cốp xe của Trúc Tử.
Xe của Trúc Tử rất nhỏ, hai chỗ ngồi, không chứa được nhiều đồ, Chu Dục giúp nhét vào.
"Tối qua anh đến phòng làm việc của em nhưng không tìm thấy em." Chu Dục bắt chuyện với cô, "Có phải tìm được nhà rồi không? Em ở đâu, anh đưa em đi nhé."
Nếu không phải đã dặn trước người giúp việc trong nhà thấy Hạ Vãn Chi về thì báo cho anh ta, e rằng anh ta đã bỏ lỡ cuộc gặp gỡ này.
Anh ta theo Hạ Vãn Chi vào nhà, phớt lờ sự tồn tại của Trúc Tử, cũng không quan tâm Hạ Vãn Chi có đáp lại hay không, một mạch nói ra: "Anh thấy xe Trúc Tử đã không chứa nổi nữa rồi, để cô ấy đi trước đi, phần còn lại anh giúp em chuyển."
Anh ta nói sự thật, xe đúng là đã đầy rồi, Trúc Tử nghe vậy liếc nhìn Hạ Vãn Chi;
Hạ Vãn Chi khẽ gật đầu: "Vân Lệ đang trên đường rồi, em qua đó trước đi, còn lại chị với Vân Lệ cùng chuyển."
Có được cơ hội ở riêng, Chu Dục nhìn Hạ Vãn Chi thật sâu, im lặng một lúc lâu rồi đưa tay nắm lấy cổ tay cô.
Động tác của Hạ Vãn Chi khựng lại.
"Rõ ràng anh có thể đưa em đi, tại sao em lại phải làm phiền người khác?"
Hạ Vãn Chi ngẩng đầu, bình thản nói: "Vân Lệ không phải người khác."
"Vậy anh là người khác rồi sao?" Vẻ mặt Chu Dục thất vọng, hỏi cô, "Tình cảm hai mươi mấy năm của chúng ta, em một chút cũng không để ý sao?"
"Nếu còn nghĩ đến chút tình bạn cuối cùng thì anh nên bỏ tay ra, huống chi mẹ anh còn đang ở dưới lầu nhìn, bà ấy chắc không muốn anh dây dưa không rõ với em." Hạ Vãn Chi đã từ chối rất rõ ràng.
"Anh chỉ muốn đưa em đi thôi, liên quan gì đến mẹ anh chứ?" Chu Dục không chịu nổi sự lạnh nhạt này của Hạ Vãn Chi.
Trước đây tính tình cô lạnh lùng, cũng thường xuyên từ chối anh ta trong nhiều chuyện, nhưng mỗi lần anh ta tỏ ra yếu đuối dỗ dành một chút cô liền đồng ý.
Nhưng lần này, dù anh ta có níu kéo thế nào cô cũng không hề động lòng.
Đồ hiphop trẻ em
Hạ Vãn Chi không để ý, khẽ ngồi xổm xuống dọn dẹp những bức tranh vương vãi trên sàn.
Vì trời mưa, thời tiết có chút se lạnh, Hạ Vãn Chi sợ bị cảm nên khoác một chiếc áo khoác mỏng phối màu.
Có lẽ để tiện dọn đồ, hôm nay cô không mặc váy mà mặc một chiếc quần jean rộng màu nhạt kết hợp với áo ghi lê jean nhỏ.
Hạ Vãn Chi hôm nay bớt đi vài phần cao ngạo khó với tới của tiểu thư hào môn, ngược lại có thêm vài phần khí chất ngoan ngoãn của cô em gái nhà bên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!