Tạ Kỳ Diên không nhìn thấy biểu cảm hiện tại của mình, đặt điện thoại xuống rồi bước ra khỏi bồn tắm, làm bắn tung tóe nước.
Đến khi quấn khăn tắm đứng trước gương, nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi với Hạ Vãn Chi, đôi mắt Tạ Kỳ Diên bất giác tối sầm lại.
Anh là rảnh rỗi quá mức không có việc gì làm sao?
Hay là căn bệnh này lây từ Tạ Đàm sang?
Vậy mà lại trần như nhộng ngâm mình trong bồn tắm thừa nhận với Hạ Vãn Chi mình là quản gia riêng của cô ấy?
Áp suất trên người Tạ Kỳ Diên hạ xuống, mặt mày căng thẳng ra ngoài rồi nửa đêm gửi tin nhắn cho Dư Phi bảo ngày mai đi mua thêm mười bộ bài tập hè cho Tạ Đàn.
Mười giờ trưa hôm sau, Tạ Kỳ Diên họp xong nhận được tin nhắn của Hạ Vãn Chi nhắc anh trước khi qua thì nhắn tin trước.
Anh khẽ nheo mắt, lúc này mới nhớ ra còn có chuyện này.
Trên đường từ phòng họp về văn phòng, Dư Phi thấy cấp trên của mình hơi dừng bước, nhíu mày nhìn điện thoại, không khỏi suy nghĩ lung tung.
Chưa từng có ai có thể khiến cấp trên của anh ta dừng bước nghiêm túc trả lời tin nhắn.
Không biết đối phương là thần thánh phương nào.
"Tìm một diễn viên biết sửa bồn rửa đến gặp tôi." Tạ Kỳ Diên cất điện thoại, vẻ mặt không chút biểu cảm tiếp tục đi về phía trước.
Dư Phi suýt nữa không ngậm được mồm: "Hả?"
Tạ Kỳ Diên liếc nhìn: "Có ý kiến?"
Dư Phi nuốt nước bọt, lắc đầu lia lịa: "Không có."
Diêm Vương đã lên tiếng, anh ta không thể không tuân lệnh đi tìm người.
Khi biết Tạ Kỳ Diên muốn người ta đóng vai, Dư Phi méo mặt, vẻ mặt phức tạp nhìn cấp trên của mình, hai hàng lông mày đen rậm nhảy múa không ngừng.
Thế gian này thật sự… đã thay đổi rồi.
Dư Phi đưa nam diễn viên trẻ tuyến mười tám này ra ngoài ký hợp đồng bảo mật và hợp đồng lao động, sau khi nhắc lại lời dặn của cấp trên một lần nữa, liền vội vàng đến chỗ làm việc của Hoắc Dương chia sẻ cái trò hề cực kỳ bá đạo này.
Hoắc Dương khẽ nhướng mày, mở miệng ra là nói: "Tôi thấy tiểu thư nhà họ Hạ đó không cần phải chuyển đi khỏi Tinh Diệu nữa đâu."
Dư Phi vỗ tay một cái: "Đừng nói không cần chuyển, tương lai Tinh Diệu cũng có thể là của cô ấy."
Hoắc Dương đồng tình: "Tinh Diệu thì là gì, đàn ông như Tạ tổng, muốn sao muốn trăng cũng có thể lấy xuống cho cô Hạ."
Dư Phi đập tay với anh ta: "Còn gọi gì là cô Hạ nữa, phải gọi là phu nhân."
"Nói cái gì vậy?" Giọng Tạ Kỳ Diên lạnh lùng vang lên từ phía sau hai người.
Dư Phi bật người đứng thẳng dậy quay lại, cười ha hả: "Chúng tôi đang nói công trình bên Tinh Diệu hôm nay bắt đầu, bên cô Hạ…"
Đồ hiphop trẻ em
Tạ Kỳ Diên đưa tay lên xem đồng hồ đeo tay: "Nói sau, Hoắc Dương cùng tôi đến bệnh viện tâm thần Bắc Thành một chuyến."
Nghe là chuyện nghiêm túc, Hoắc Dương nhanh chóng thu lại nụ cười đứng dậy theo sát phía sau Tạ Kỳ Diên.
Hạ Vãn Chi mười giờ đã dậy rửa mặt, lấy bánh mì Vân Lệ chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh ra cho vào lò vi sóng hâm nóng rồi ăn cùng sữa.
Ăn xong lại tiếp tục nằm lại giường, nhắm mắt lại vậy mà lại ngủ thiếp đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!