Ngày hôm sau trời vẫn chưa hửng nắng, Hạ Vãn Chi mở cửa sổ hít thở không khí trong lành đồng thời hắt hơi liền mấy cái.
Cô là trẻ sinh non, từ nhỏ sức khỏe đã yếu, sức đề kháng kém, bệnh gì cũng tìm đến.
Trước kia mỗi khi cảm cúm, ông Hạ và bà Rose đều ở bên cạnh cô.
Còn bây giờ…cô chỉ còn một mình.
Một tháng trước, ông ngoại ở Anh xa xôi cử người đến đón cả nhà cô sang Anh nhưng Hạ Vãn Chi nhất quyết không đi.
Đi rồi thì phải hủy hôn với Chu Dục.
Đồng thời phải từ bỏ phòng làm việc ở đây.
Cô và Chu Dục mới đính hôn không lâu, phòng làm việc cũng vừa đi vào quỹ đạo, cô không nỡ từ bỏ những thứ này.
Chính vì cô không đi nên ông ngoại vô cùng tức giận, không chỉ khóa thẻ của cô mà còn không chịu giúp nhà họ Hạ trả nợ.
Như vậy, ông Hạ và bà Rose không thể về nước, cô cũng đối mặt với vô vàn khó khăn.
Ông ngoại của cô rõ ràng là đang ép cô.
Không chỉ vậy, ông Hạ và bà Rose cũng bị thuyết phục đứng về phía ông ngoại, đến nỗi đã lâu như vậy cũng không liên lạc với cô.
Đến mức cả Bắc Thành đều đồn rằng, họ đã bỏ rơi con gái trốn ra nước ngoài lánh nạn.
"Vãn Chi, chuẩn bị ra ngoài thôi." Chu Dục gõ nhẹ cửa, khi thấy Hạ Vãn Chi trong bộ trang phục trang trọng, lịch sự, ánh mắt anh ta ánh lên ý cười, "Rất đẹp."
Bố Chu và mẹ Chu đã đợi ở dưới lầu, Hạ Vãn Chi mỉm cười chào họ: "Chào buổi sáng bác trai, bác gái."
Mẹ Chu liếc cô một cái, khẽ hừ một tiếng, dặn dò trước: "Đến nhà họ Tạ thì đi sát bên Chu Dục, ít nói thôi, lanh lợi một chút."
"Mẹ!" Chu Dục kéo Hạ Vãn Chi ra sau lưng, mặt mày khó chịu.
Hạ Vãn Chi không để ý, gật đầu đáp: "Vâng."
Lên xe nhắm mắt nghỉ ngơi, hai người ít nói chuyện, mãi đến khi đến nhà họ Tạ, lúc vào cửa Chu Dục đưa khuỷu tay ra, ý bảo cô khoác vào.
Cô hơi ngẩn người, do dự một lát rồi mới khoác tay anh ta.
Họ cùng nhau lớn lên, từng nắm tay, ôm nhau, lúc đó tình cảm giữa họ chỉ đơn thuần là tình bạn.
Nhưng cách đây không lâu Chu Dục đã cầu hôn cô.
Cô và Chu Dục đã quen nhau hai mươi lăm năm.
Người đàn ông này, từ khi sinh ra đã ở bên cô.
Hạ Vãn Chi không thể phân biệt rõ cảm xúc của mình là yêu hay là quen thuộc, nhưng cô biết, Chu Dục yêu cô.
Mua ngay
Con gái nên gả cho người thích mình.
Cho nên Chu Dục lúc cầu hôn cô đã đồng ý.
Chỉ là không ai ngờ, họ vừa đính hôn không lâu thì nhà họ Hạ liền phá sản.
Gạt bỏ những suy nghĩ miên man trong đầu, Hạ Vãn Chi khẽ mỉm cười, cùng Chu Dục vào sảnh lớn nhà họ Tạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!