Dù là trong cơn say tình tứ đêm qua hay khi chìm vào giấc ngủ, người đàn ông trong miệng vẫn luôn gọi cùng một cái tên.
Chi Chi.
Hạ Vãn Chi.
Tôn Linh Chi nắm chặt đầu ngón tay, cảm nhận được vòng tay ngày càng siết chặt của người đàn ông trong lòng, đưa tay áp lên ngực anh đáp lại: "Em ở đây, em không đi."
Cô biết người Chu Dục gọi không phải là cô.
Ngày trước cô có thể được Chu Dục quan tâm hoàn toàn là vì trong tên có một chữ giống với vị hôn thê của anh ta.
Chính vì vậy cô mới có thể nhân lúc anh ta đau lòng say rượu, ý loạn tì/nh mê, leo lên giường anh ta, trở thành người phụ nữ đầu tiên của anh ta.
Chu Dục, người mà bạn bè xung quanh hầu như đều là những kẻ ăn chơi trác táng nhưng trong giới hào môn anh ta lại được coi là người quân tử.
Anh ta theo bạn bè ra vào những nơi như vậy nhưng dù có người đưa người vào phòng anh ta, đối mặt với sự cám dỗ tr/ần trụi, anh ta vẫn luôn không hề động lòng.
Người trong giới đều nói, anh ta vì tình yêu mà giữ mình trong sạch.
Vì vị hôn thê của mình mà giữ mình trong sạch.
Vì Hạ Vãn Chi mà giữ mình trong sạch.
Tôn Linh Chi mắt đỏ hoe, ngửa cổ ra sau nhìn người đàn ông đang ôm chặt mình.
Anh ta yêu Hạ Vãn Chi đến thế thì đã sao.
Người mấy lần hoan lạc với anh ta là cô, người thân mật với anh ta là cô, người được anh ta ôm trong lòng là cô.
Là cô – Tôn Linh Chi.
Làm người thay thế thì đã sao, chỉ cần một ngày anh ta không có được Hạ Vãn Chi thì vị trí bên cạnh anh ta vẫn luôn có sự tồn tại của người thay thế này.
Một lúc sau, có lẽ bị tiếng mưa ngoài cửa sổ đánh thức, Chu Dục sau khi nhìn rõ khuôn mặt Tôn Linh Chi liền đột ngột ngồi bật dậy, cố nén cơn đau đầu dữ dội từ từ tỉnh táo lại.
Quần áo dưới giường vương vãi khắp nơi, chăn trên người tuột xuống, cảm nhận được chút ánh sáng và hơi lạnh, Chu Dục liếc nhìn người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh, quát: "Cút xuống!"
Chu Dục ôm đầu đau như búa bổ, tỉnh táo lại rồi vén chăn đứng dậy nhặt quần áo vương vãi trên sàn.
"Chu thiếu…" Tôn Linh Chi nghẹn ngào gọi anh ta, quỳ dậy nắm lấy tay anh ta hạ mình cầu xin, "Anh đừng đuổi em đi, em sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh tuyệt đối không gây chuyện."
"Cô cũng xứng sao?" Chu Dục say đến quên hết mọi chuyện, đã quên đêm qua mình đã nói nhảm những gì với người phụ nữ này.
"Nhưng anh cần em không phải sao?" Tôn Linh Chi đánh cược một phen, kiên định nhìn vào mắt Chu Dục, "Anh thích cô Hạ cái gì, em đều có thể học, em có thể học…"
Chỉ trong một khoảnh khắc, khi cô ta nói ra họ "Hạ", Chu Dục liền quay lại bóp cổ cô ta, ánh mắt say rượu lúc này trở nên tỉnh táo, trong mắt nổi lên một tia máu đỏ.
Anh ta sỉ nhục: "Học cô ấy? Cô là cái thá gì mà cũng đòi học cô ấy? Chỉ riêng cái bộ dạng hèn hạ này của cô, có chút nào giống cô ấy không?"
Aeon Shop
Đến khi Tôn Linh Chi không thở nổi, vùng vẫy dữ dội Chu Dục mới buông tay ra, một tay đẩy cô ta đi: "Cô ấy trước mặt tôi chưa bao giờ hạ mình, cô ấy chưa bao giờ cầu xin tôi, càng không bao giờ khóc trước mặt tôi."
Nói xong anh ta cười lạnh một tiếng, nắm lấy bàn tay Tôn Linh Chi áp lên mặt mình: "Biết lúc này cô ấy sẽ làm gì không?"
Tôn Linh Chi run rẩy ngẩng đầu: "Làm gì…"
"Tát tôi một cái." Chu Dục cười quái gở, mắt nhìn thẳng Tôn Linh Chi, "Cô ấy sẽ tát tôi một cái thật mạnh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!