Chương 24: (Vô Đề)

Hành lý Hạ Vãn Chi dọn ra quá nhiều, nhất thời không chuyển hết được.

Chỉ riêng việc dọn dẹp đồ đạc đã mất nguyên cả buổi chiều, trời sắp tối rồi, Hạ Vãn Chi cũng không muốn quay lại thêm lần nữa.

"Chị ơi, hay là chị cứ dọn qua ở với em trước đi." Trúc Tử không yên tâm để cô một mình ở phòng làm việc.

Hạ Vãn Chi vừa nghe lập tức nổi da gà: "Em dọn cái lồng chuột của em đi rồi chị sẽ cân nhắc chuyển qua ở với em."

"Đó không phải chuột, đó là gấu hamster vàng, gấu hamster vàng!" Trúc Tử buồn bực phồng má.

"Không được, chị sợ." Hạ Vãn Chi rất không có khí phách.

"Chị nói chị không sợ trời không sợ đất sao lại sợ gấu hamster vàng của em, chúng nó đáng yêu thế mà." Đầu Trúc Tử đầy vẻ khó hiểu.

Hạ Vãn Chi cười cười: "Chị còn sợ ma nữa."

Trúc Tử: "…"

Muộn hơn một chút, Vân Lệ đóng cửa tiệm hoa rồi đến phòng làm việc cùng dọn dẹp phòng chứa đồ, ba người cùng nhau vật lộn đến gần mười giờ. Sau khi xong việc, Vân Lệ đứng trước cửa sổ sát đất nhìn xuống cảnh đêm bên ngoài, không khỏi thốt lên: "Không hổ là tầng thượng của tòa nhà Tinh Diệu, cảnh đêm nhìn từ tầng thượng khách sạn Bắc Thành e rằng cũng không bằng một nửa ở đây."

Cũng khó trách Hạ Vãn Chi không chịu chuyển đi.

Vị trí địa lý của tòa nhà Tinh Diệu quả thực rất đắc địa.

Hạ Vãn Chi mệt đến không đứng thẳng lưng nổi, nhận lấy tách trà Trúc Tử đưa qua uống một hơi cạn sạch.

Khó khăn lắm mới rảnh rỗi, Hạ Vãn Chi nằm dài trên ghế sofa trả lời tin nhắn Tạ Đàn gửi hai tiếng trước.

Tạ Đàn: [Chị Hoàn Tử tối nay không về ngủ à?]

Hạ Vãn Chi thuận tay trả lời: [Tối nay chị ngủ ở phòng làm việc.]

Trả lời xong tin nhắn tiện thể đính kèm một tấm ảnh phòng chứa đồ được cải tạo thành phòng ngủ tạm thời.

Tạ Đàn xem xong gửi một biểu tượng cảm xúc khóc lóc thảm thiết qua: [Thương chị quá.]

Hạ Vãn Chi: [Vỗ về không khóc. jpg]

Tạ Đàn nói năng bừa bãi: [Anh nói chị ngại không dám ở không nhà họ Tạ, vậy chị cưới anh ấy làm chị dâu em thì không phải là ở không nữa rồi sao?]

Trẻ con nói năng không kiêng dè, Hạ Vãn Chi cười đến ôm mặt, vai run lên.

Vân Lệ liếc mắt với Trúc Tử: "Em xem bây giờ cậu ấy có phải đang yêu không?"

Trúc Tử sửng sốt một lúc: "Giống à?"

"Không giống sao? Trước đây em từng thấy cậu ấy tỏa ra bong bóng màu hồng chưa?" Vân Lệ bắt chéo chân, dẫn dắt Trúc Tử, "Tin chị đi, đây là dấu hiệu mùa xuân thứ hai của cậu ấy sắp đến rồi."

Trúc Tử gật đầu lia lịa: "Em tin, trước đây chị ấy chưa bao giờ cười với điện thoại."

Aeon Shop

Vân Lệ cười khan hai tiếng: "…"

"Có gì không đúng à?" Trúc Tử hỏi lại.

Vân Lệ khẽ thở dài: "Một người có chồng chưa cưới lại chưa bao giờ cười với điện thoại, em nói có gì không đúng? Em có từng thấy cặp đôi nào mà không tán tỉnh nhau chưa?"

Trúc Tử chớp mắt, thành thật khai báo: "Lịch sử trò chuyện của cô chị với thiếu gia nhà họ Chu còn nghiêm túc hơn cả nói chuyện với khách hàng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!