Hôm nay là ngày lập thu, những vệt nắng lốm đốm xuyên qua kẽ lá, rơi xuống mái tóc nhạt màu của Hạ Vãn Chi.
Nhà họ Tạ phần lớn trồng loại cây xanh quanh năm, che nắng che mưa, trong những ngày hè này, rất thích hợp để đặt một chiếc ghế nhỏ, bàn nhỏ dưới gốc cây uống trà hóng mát.
"Thích cái cây này à?" Giọng Tạ Kỳ Diên bất ngờ vang lên từ phía sau.
Hạ Vãn Chi không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mấy thứ bất ngờ xuất hiện như ma.
Đặc biệt là loại Diêm Vương mặt đen như Tạ Kỳ Diên.
Hoảng hồn chưa định thần lại, Hạ Vãn Chi quay người trừng mắt nhìn anh: "Làm gì?"
"Không phải muốn về nhà họ Chu sao?" Tạ Kỳ Diên không chút áy náy, anh ta đứng sau lưng Hạ Vãn Chi, vốn dĩ còn có chút ánh nắng chiếu lên người cô, nhưng người này tiến lên một bước, hoàn toàn che khuất tia nắng hắt xuống.
Hạ Vãn Chi liếc anh ta một cái, ánh mắt bất giác dời lên phía trên.
Chiều cao và ngoại hình của Tạ Kỳ Diên quả thực vượt trội.
Cô đi giày vào cũng cao thêm mấy phân, nhìn thế nào cũng gần mét bảy, vậy mà chỉ cần đứng cạnh Tạ Kỳ Diên, lập tức thành một con gà con nhỏ bé để người ta dễ bề thao túng.
Cô nhớ Tạ Đàn từng nói Tạ Kỳ Diên cao một mét tám tám.
"Tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh?" Hạ Vãn Chi nhìn mặt anh ta, lòng thấy chột dạ, dứt khoát giữ nguyên tư thế ngẩng cao đầu hiện tại tiếp tục nhìn cái cây xanh um tùm trên đầu.
"Ông cụ dặn đưa cô đi." Giọng Tạ Kỳ Diên không nghe ra cảm xúc gì, cụp mắt nhìn Hạ Vãn Chi vài giây rồi cười khẩy, "Cô tưởng tôi muốn quản à?"
Hạ Vãn Chi lười cãi nhau với anh ta.
Thấy cô không đáp lời, Tạ Kỳ Diên nhướng mày, lại hỏi: "Thích cái cây này rồi à?"
Hạ Vãn Chi nhíu mày, không hiểu tại sao anh ta lại tập trung vào một cái cây: "Thích rồi thì sao?"
"Cây cổ thụ trăm năm rồi, có linh tính, không thích hợp để treo cổ." Ánh mắt Tạ Kỳ Diên lướt nhẹ qua người cô, "Muốn chết thì đến chỗ khác mà chết."
Hạ Vãn Chi: "…"
Thật muốn ngay khoảnh khắc này vứt hết giáo dưỡng hai mươi lăm năm qua mà chửi cho Tạ Kỳ Diên một trận tơi bời.
Nhưng không sao, người lớn không chấp kẻ tiểu nhân, cứ coi như bị chó cắn.
Hạ Vãn Chi cố gắng kiềm chế cơn giận đang bùng cháy, từ từ nở một nụ cười hiền lành vô hại, quay đầu đi thẳng ra cổng lớn.
Hôm nay đúng là phải về nhà họ Chu.
Phải về dọn đồ, cố gắng hết sức dọn ra trong hôm nay.
Lần đầu tiên ngồi xe Tạ Kỳ Diên là vì Tạ Đàn, lần này là vì ông nội Tạ.
Chỉ là lần này vừa mở cửa ghế sau ngồi vào, cửa xe còn chưa kịp đóng đã bị Tạ Kỳ Diên mặt lạnh ra lệnh: "Ngồi lên trước."
Siêu sale bách hóa
Thời gian như ngừng lại ba giây.
Hạ Vãn Chi nuốt nước bọt, nghi ngờ mình nghe nhầm: "Anh nói gì?"
Ghế phụ của Diêm Vương nhà anh là chỗ người có thể ngồi sao?
"Tôi là tài xế của cô à?" Tạ Kỳ Diên cười khẩy, "Tôi dám làm tài xế, cô dám ngồi không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!