Đầu tháng 6, Vân Lệ đưa vị hôn phu về nhà.
Từ khi nói chuyện với Vân Mỹ Lan về việc bị xâm phạm thời trung học, thái độ của Vân Mỹ Lan đã dịu đi rất nhiều.
Bà không còn can thiệp vào chuyện Vân Lệ yêu ai, nhưng hàng ngày vẫn mang theo thái độ bài xích người giàu, thỉnh thoảng lại dạy dỗ cô vài câu.
Bây giờ Vân Lệ lờ đi lời khuyên nhủ của bà, đưa Khương Bách Xuyên đến cửa, Vân Mỹ Lan chỉ cảm thấy cô như đang tát vào mặt mình.
"Rốt cuộc con muốn làm gì?" Kéo Vân Lệ vào phòng ngủ, Vân Mỹ Lan hạ thấp giọng chất vấn.
"Con muốn kết hôn với anh ấy." Vân Lệ rút tay ra, giơ tay lên cho bà xem nhẫn rồi lùi lại hai bước, giọng điệu không còn mong đợi bà sẽ chúc phúc nữa mà là sự thờ ơ, "Vào tháng trước anh ấy cầu hôn con rồi."
Có lẽ vì Khương Bách Xuyên ở ngoài, hoặc có lẽ Vân Mỹ Lan tức đến không nói nên lời, sự im lặng này kéo dài hơi lâu.
"Mẹ không đồng ý." Khoảnh khắc Vân Lệ vặn tay nắm cửa định ra ngoài, Vân Mỹ Lan lên tiếng ngăn cản, "Con với nó sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu! Con bây giờ giống hệt mẹ năm đó, năm đó mẹ cũng không nghe lời ông bà ngoại con, kết quả thì sao? Con có biết…"
"Mẹ, chuyện này không giống vậy." Vân Lệ nghẹn ngào, tim thắt lại, "Mẹ không thể áp đặt những thất bại mẹ đã trải qua lên cuộc đời con, con cũng không nên gánh chịu lỗi lầm của mẹ, mẹ hiểu không! Mẹ, con có cuộc đời của riêng con."
Ánh mắt cuối cùng nhìn Vân Mỹ Lan mang theo ba phần cầu xin.
Cô chỉ cầu xin Vân Mỹ Lan buông tha cho mình.
"Con…"
"Dì ơi, cháu có thể nói chuyện với dì một chút được không." Khương Bách Xuyên khẽ gõ cửa hai cái.
Vân Lệ hít một hơi thật sâu, mở cửa từ bên trong.
Về nhà ra mắt vốn là đề nghị của Khương Bách Xuyên.
Anh nói sau này đã là vợ chồng, vậy thì vợ chồng là một, mọi chuyện đều nên cùng nhau gánh vác.
Bao gồm cả sự tức giận và chỉ trích vô lý của Vân Mỹ Lan.
Trao đổi ánh mắt với Vân Lệ ra hiệu cho cô không cần lo lắng, Khương Bách Xuyên nhìn Vân Mỹ Lan: "Mời dì."
Trở lại phòng khách, Vân Lệ rót một cốc nước cho Khương Bách Xuyên rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Vân Mỹ Lan ngồi thẳng lưng: "Nói gì? Nếu là chuyện cưới xin, tôi với tư cách là mẹ của Vân Lệ có quyền không đồng ý, tôi biết cậu có tiền, nhưng tiền không phải là tất cả, tôi không cần tiền của cậu."
"Tiền thì quả thật là cháu có, nhưng không phải cho dì." Thái độ Khương Bách Xuyên thản nhiên, không nhanh không chậm lấy ra một xấp tài liệu từ chiếc cặp mang theo bên mình đưa đến trước mặt Vân Mỹ Lan.
"Cái gì vậy?" Vân Mỹ Lan cau mày nhận lấy.
"Thành ý của cháu." Khương Bách Xuyên mặt không đổi sắc, trình bày rành mạch, "Trước đây cháu đã muốn đến gặp dì, nhưng Vân Lệ không cho. Cô ấy sợ cháu sẽ bị dì mắng oan. Nhưng dì chưa từng gặp cháu, cũng không hiểu cháu, không biết gì về chuyện tình yêu của bọn cháu mà đã vội vàng phủ định."
"Đương nhiên, dì có lẽ có thể phủ định cháu nhưng dì không nên phủ định con gái của mình."
"Cô ấy không hề kém cỏi. Cô ấy rất tuyệt, đến mức cháu không biết phải miêu tả thế nào." Khương Bách Xuyên không quan tâm liệu Vân Mỹ Lan có xúc động hay không, anh chỉ đang nói sự thật, "Dì nói bọn cháu không có kết cục tốt — dựa vào đâu chứ?"
Aeon Shop
"Dì ơi, cháu yêu Vân Lệ, cháu muốn cưới cô ấy. Mong dì đồng ý." Câu cuối cùng của Khương Bách Xuyên nói với đầy thành khẩn.
Động tác lật xem tài liệu của Vân Mỹ Lan đã dừng lại từ khi anh nói câu thứ hai.
Tạ Kỳ Diên đối diện với bà: "Thứ dì đang cầm trong tay là thỏa thuận tiền hôn nhân của cháu và Vân Lệ. Nếu tương lai cháu khiến cô ấy không hạnh phúc, cô ấy có thể đệ đơn ly hôn. Cháu không có quyền từ chối và sẽ rời khỏi nhà với hai bàn tay trắng."
"Khương Bách Xuyên!" Chuyện này Vân Lệ không hề hay biết, so với sự kinh ngạc, cảm xúc ập đến trước tiên là sự bối rối, "Anh biết anh đang làm gì không…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!