Chương 196: (Vô Đề)

Tháng tám.

Cuối hè, tiết trời dần mát mẻ.

Nhưng mùa hè ở Nam Thành vẫn chưa kết thúc.

Thị trấn nhỏ khói mưa nhẹ nhàng bao phủ những mái ngói xanh, những giọt mưa tí tách chảy qua chiếc ô giấy dầu rơi xuống con hẻm đá xanh.

Tạ Kỳ Diên thu ô lại đặt trước cửa sân nhỏ, đang định đẩy cửa liền thấy cánh cửa đó tự mình hé ra một khe.

Tháng trước sân nhỏ có một con mèo hoang, Diêu Cầm cho nó ăn hai lần nó liền ở lì không đi.

Cánh cửa này chính là do con mèo đó mở.

Mèo là mèo tam thể nhỏ, tuổi khoảng một năm, có hai chùm lông dài trông lanh lợi, bên dưới là bộ lông xù xì bướng bỉnh.

Diêu Cầm đã nhận nuôi chú mèo lanh lợi nhưng cứng đầu ấy, đặt tên là Bình An.

"Tiểu Bình An!" Ngoài cửa ướt sũng, Hạ Vãn Chi cười tủm tỉm ngồi xổm xuống ôm nó vào lòng để tránh nó chạy ra ngoài làm bẩn chân.

Có lẽ ngửi thấy mùi Trường Sinh trên người Hạ Vãn Chi, Bình An vốn hiếu động lúc này lại ngoan ngoãn nằm im ngửi quần áo Hạ Vãn Chi.

Tạ Kỳ Diên liếc nó một cái, lạnh lùng hừ một tiếng.

Có Hạ Trường Sinh tranh giành sự yêu chiều đã đủ rồi, bây giờ lại thêm một Tiểu Bình An.

"Hoàn Tử đến rồi à? Mau vào đi!" Diêu Cầm nghe thấy tiếng động đi ra, tay vẫn còn cầm một cuộn len, mơ hồ có thể thấy là đang đan vòng cổ cho Bình An.

Tạ Kỳ Diên khẽ liếc qua một cái, thấy trạng thái Diêu Cầm không tệ, không có gì đáng lo, liền quen thuộc vào bếp giúp Liễu Thư Bạch.

Tháng trước Diêu Cầm và Liễu Thư Bạch về Nam Thành, sau khi ổn định liền chính thức đăng ký kết hôn, từ đó về sau họ trở thành một gia đình thật sự.

"Hôm nay sao không mang cháu nội của chú đến chơi cùng Bình An?" Liễu Thư Bạch xóc chảo, biết Tạ Kỳ Diên và Hạ Vãn Chi sắp đến ăn cơm nên sớm đã chuẩn bị rồi.

Làm toàn món đặc sản Nam Thành.

Tạ Kỳ Diên liếc nhìn vài cái, kéo một chiếc tạp dề khác đeo vào giúp việc.

"Trời mưa, Trường Sinh bị thấp khớp." Tạ Kỳ Diên trả lời, vừa trộn dưa chuột vừa đứng bên cạnh học lỏm tay nghề của Liễu Thư Bạch.

Hạ Vãn Chi rất thích ăn món Nam Thành nhưng Tạ Kỳ Diên lại không giỏi lắm.

"Bị thấp khớp à?" Liễu Thư Bạch ngẩn người một lúc, giây sau lại trêu chọc, nhưng càng giống như đang dò la, "Cháu nuôi Trường Sinh cũng tốt lắm, thật không nhìn ra, nhưng nói đến cháu nội…"

Liễu Thư Bạch cười, cố ý dừng lại một chút: "Tiết lộ một chút, khi nào chú và mẹ cháu mới được bế cháu nội thật sự?"

Động tác của Tạ Kỳ Diên rõ ràng khựng lại một chút, rồi lại lười biếng ngẩng đầu: "Không vội, Hoàn Tử mới 26."

Mới hai mươi sáu, vẫn còn như trẻ con.

Mỹ phẩm Obagi

Đúng là tuổi ăn tuổi chơi.

Liễu Thư Bạch thì cười cười: "Cũng phải. Cháu đúng là phúc khí tốt, đừng có bạc đãi con gái nhà người ta, khó khăn lắm mới có thời gian rảnh, đừng có ba ngày hai bữa chạy qua đây, đưa con bé đi chơi nhiều vào."

Người già rồi có lẽ hay lẩm bẩm, Liễu Thư Bạch nói say sưa: "Ở đây mọi việc đều có chú, tình hình của mẹ cháu đã tốt hơn nhiều rồi, có chuyện gì chú báo với cháu là được, cháu đưa con bé đi chơi ở Nam Thành cho thỏa thích, chơi chán rồi thì đi nơi khác, thế giới rộng lớn như vậy mà."

Thế giới rộng lớn như vậy, nếu có thể cùng người mình yêu lần lượt thưởng thức những cảnh đẹp vô tận đó, đời này là đủ rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!