Chương 18: (Vô Đề)

"Muộn thế này tìm chị Hoàn Tử làm gì chứ?" Tạ Đàn ngồi dậy, sờ mũi che giấu sự lúng túng.

"Nói nhiều thế?" Tạ Kỳ Diên kéo một chiếc ghế từ bàn học của cô bé lại ngồi xuống, giọng ra lệnh, "Nhanh lên."

Tạ Đàn đảo mắt, cười hì hì: "Anh quan tâm chị ấy à?"

"Cho em ba giây." Giọng Tạ Kỳ Diên bình thản.

Càng bình thản, lại càng báo hiệu một cơn bão sắp đến.

Tạ Đàn rất biết điều, nhanh chóng cầm chiếc đồng hồ điện thoại thông minh bên cạnh gọi video Wechat cho Hạ Vãn Chi.

Hạ Vãn Chi bắt máy rất nhanh, một khuôn mặt đang đắp mặt nạ xuất hiện trên màn hình nhỏ của đồng hồ Tạ Đàn: "Con cú đêm này, muộn thế này không ngủ còn tìm chị làm gì?"

"Không phải em, là…" Một ánh mắt sắc lẹm lia tới, lời của Tạ Đàn lập tức bị dọa nuốt trở lại vào bụng.

Hạ Vãn Chi chớp mắt: "Là gì?"

Tạ Đàn kéo dài giọng thánh thót: "Là trái tim của ai đó—"

Hạ Vãn Chi: "…"

Sắc mặt Tạ Kỳ Diên đen thêm một độ, đưa tay lấy bút của Tạ Đàn viết một câu vào vở cho Tạ Đàn xem.

Tạ Đàn đọc theo: "Ở đâu?"

Giọng điệu rất cứng nhắc, Hạ Vãn Chi còn tưởng mình nghe nhầm, cười nói: "Gì cơ?"

Khóe miệng Tạ Đàn giật giật, nói lảng: "À à, em chỉ là không ngủ được muốn nói chuyện với chị thôi mà, chị Hoàn Tử, chị đang ở đâu vậy, trông không giống nhà anh họ."

"Khách sạn, cùng chị Vân Lệ tận hưởng thế giới hai người." Hạ Vãn Chi chuyển camera, Vân Lệ cũng đang đắp mặt nạ ở đối diện vẫy tay chào Tạ Đàn trong camera.

Cơ sở vật chất của khách sạn năm sao hiện ra rõ ràng.

"Sao hai người lại ở khách sạn vậy?" Tạ Đàn đã bỏ qua sự tồn tại của Tạ Kỳ Diên, bắt đầu nói chuyện phiếm với hai người đối diện.

Hạ Vãn Chi nghiêng đầu dựa vào ghế sofa, suy nghĩ một lúc mới nói: "Không có nhà để về."

Tạ Đàn còn muốn nói gì đó, lúc này Tạ Kỳ Diên đã viết hai chữ đưa ra trước mặt Tạ Đàn.

Tắt máy.

Tạ Đàn suy nghĩ xem nên chống đối anh thế nào, nhưng không địch lại được ánh mắt sắc như dao của người này, cuối cùng đành chịu thua nói lời tạm biệt với Hạ Vãn Chi: "Chị Hoàn Tử, em buồn ngủ rồi, ngủ trước đây."

Hạ Vãn Chi: "…"

"Con bé này." Hạ Vãn Chi ném điện thoại sang một bên, thấy Vân Lệ đứng dậy đi tới, liền dịch người nhường cho cô một nửa chỗ.

Hai người chen chúc trên chiếc ghế sofa nhỏ đắp mặt nạ, Vân Lệ nhìn Hạ Vãn Chi cười đầy ẩn ý, cười xong mới nói toạc ra: "Bên cạnh con bé chắc chắn còn có người khác."

Acnes

Hạ Vãn Chi mở to mắt: "Sao cậu biết?"

"Trực giác." Vân Lệ nói bóng gió với cô.

"Bí ẩn thật." Hạ Vãn Chi không mấy để tâm.

"Cậu tự cảm nhận đi." Vân Lệ cười, không nói thẳng ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!