Chương 16: (Vô Đề)

Tiệc chưa kết thúc, Hạ Vãn Chi không rảnh để ý người khác vui hay không vui, giữa chừng vào nhà vệ sinh chia sẻ tin vui này với Trúc Tử, cô soi gương thầm vui mừng.

"Vừa thấy rồi chứ? Cái cô nhà họ Hạ kia thật không biết xấu hổ."

"Nếu không phải nhờ Chu Dục, cô ta làm gì có cơ hội tham dự bữa tiệc tối nay."

Tiếng nói chuyện của hai người phụ nữ vang lên phía sau, Hạ Vãn Chi ngẩng đầu, nhìn hai người họ qua gương.

Có lẽ họ nói chuyện suốt đường đến đây, nói hăng say đến mức vào nhà vệ sinh cũng không phát hiện người họ đang nói đến đang đứng trước bồn rửa tay.

Đến khi phát hiện cô đang đứng đây, hai người họ im bặt, như có chút hoảng hốt và lúng túng. Nhìn nhau một lúc họ lại lấy lại bình tĩnh, coi như không thấy Hạ Vãn Chi.

Hạ Vãn Chi vẩy vẩy nước trên tay, chậm rãi hỏi một câu: "Không biết hai vị có thể nói rõ xem, tôi không biết xấu hổ ở chỗ nào?"

Bị người ta chửi cũng phải biết lý do là gì chứ.

Người phụ nữ bên trái bị cô nhìn đến phát hoảng, tuy biết cô đã không còn như xưa nhưng vẫn nể nang thân phận vị hôn thê của Chu Dục mà cắn răng không nói được một lời.

Ngược lại người phụ nữ kia, vênh váo nói một câu: "Cô dám làm chúng tôi có gì không dám nói! Lúc thiếu gia nhà họ Chu đưa cô đi mời rượu người khác, đừng tưởng tôi không thấy cô với người nhà họ Tạ liếc mắt đưa tình, lén lút trêu ghẹo nhau, đây không phải là không biết xấu hổ thì là gì?"

Hạ Vãn Chi nhướng mày.

"Tôi với người nhà họ Tạ liếc mắt đưa tình?" Hạ Vãn Chi tức đến bật cười, "Tôi rảnh rỗi quá hay sao mà không liếc mắt đưa tình với ai lại đi liếc mắt đưa tình với Tạ Kỳ Diên?"

"Cô…" Người phụ nữ kia trừng mắt, muốn phản bác gì đó nhưng bị Hạ Vãn Chi một câu chặn lại.

"Tôi khuyên cô đừng để lời này truyền đến tai Tạ Kỳ Diên, anh ta không dễ nói chuyện như tôi khi bị người khác vu oan đâu." Hạ Vãn Chi cười dịu dàng nhưng lời nói lại chí mạng, lau khô tay xong cô không nói gì nữa, khẽ xách váy rời đi.

Hai người phụ nữ đứng tại chỗ cứng người không dám động.

Lời nhắc nhở thiện ý này của Hạ Vãn Chi, họ hoàn toàn nghe lọt tai.

Dù Hạ Vãn Chi thật sự có gì đó với Tạ Kỳ Diên, hôm nay lời nói ra nửa câu thì họ cũng không có kết cục tốt đẹp.

Hạ Vãn Chi dù có sa cơ thất thế nhưng vẫn là người không thể chọc vào.

Khi trở lại sảnh tiệc, Chu Dục cầm ly rượu hòa mình vào đám đông. Hạ Vãn Chi thấy mấy người đàn ông nói chuyện hăng say, có lẽ đang bàn chuyện làm ăn, cô trước nay không có hứng thú với những chuyện đó nên cũng lười qua đó.

Không phải tất cả bạn gái đi cùng đều phải luôn ở bên cạnh bạn trai mình, ví dụ như mấy vị phu nhân nhà họ Lục và nhà họ Khúc đang cùng nhau trò chuyện vui vẻ ở khu đồ ngọt.

Hạ Vãn Chi liếc nhìn một cái, một mình cầm một ly rượu làm màu rồi chọn một góc để ngẩn người.

Cô biết hạnh phúc là gì, cô cũng luôn tin vào tình yêu.

Ngày trước đồng ý liên hôn với Chu Dục là vì tin Chu Dục là người có thể đối tốt với mình cả đời.

Giống như ông Hạ và bà Rose vậy.

Nhưng bây giờ bỗng nhiên phát hiện, hóa ra không phải người đàn ông nào cũng có thể chịu đựng được thử thách.

Giày nam nữ

Hai mươi lăm năm, Chu Dục từ nhỏ đến lớn đều là người ở bên cạnh bảo vệ và đối tốt với cô.

Nhưng trong một đêm, người từng nói không thể thiếu cô, quay người lại có thể ôm người phụ nữ khác làm những chuyện thân mật nhất.

Họ không yêu nhau mà trực tiếp đính hôn, nhưng Chu Dục tôn trọng cô, yêu thương cô, ngay cả nắm tay ôm hôn cũng sẽ hỏi ý kiến cô.

Cô không biết yêu là gì, Chu Dục nói sẽ từ từ cùng cô tìm hiểu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!