Chương 12: (Vô Đề)

Hạ Vãn Chi ngứa ngáy muốn thử, hào phóng cầm ly rượu lên ừng ực rót vào bụng, chẳng mấy chốc trên bàn đã bày đầy rượu.

Cocktail có vị trái cây, lúc uống không cảm thấy gì, nhưng chỉ cần là cồn thì đều sẽ ngấm sau.

Hạ Vãn Chi kéo Vân Lệ liên tục cạn ly, rượu ngấm lên đầu, hai người líu lo nói đủ thứ chuyện trên đời.

Hạ Vãn Chi có lẽ đã say, bắt đầu nói năng linh tinh không đầu không cuối những điều Vân Lệ không hiểu.

Lúc thì mắng Chu Dục, lúc thì mắng Tạ Kỳ Diên, lúc thì mắng bố mẹ và ông ngoại mình.

Vân Lệ dở khóc dở cười, đợi cô gần như im lặng mới thổ lộ tâm sự của mình: "Tớ không thích Lương Kính, tớ với anh ta vốn không phải cùng một loại người nhưng mẹ tớ lại thích."

"Mẹ tớ vì muốn tớ và anh ta ở bên nhau, thậm chí còn dọa tự tử để ép tớ."

Vân Lệ cười khổ: "Tớ chỉ có một người thân duy nhất, tớ không thể không thỏa hiệp…"

Thế là cô trở thành một con chim bị nhốt trong lồng, có đôi cánh nhưng lại bị hạn chế tự do.

Hạ Vãn Chi thực ra không uống nhiều, tai vẫn nghe được người khác nói chuyện nhưng đầu óc lại trở nên mơ màng, cô nhớ đến một người, nói năng không suy nghĩ: "Vậy Khương Bách Xuyên… tổng tài lớn nhà họ Khương đó, là… gì của cậu?"

Suy nghĩ của Vân Lệ bị kéo lại, lau khóe mắt rồi một tay giữ lấy Hạ Vãn Chi đang lắc lư đầu, dở khóc dở cười nói: "Khương Bách Xuyên nào? Tớ không quen Khương Bách Xuyên nào cả, cậu ngồi yên xem nào!"

Hạ Vãn Chi lập tức ngồi thẳng lưng, nghiêm túc trả lời: "Chính là Khương Bách Xuyên ở cùng Tạ Kỳ Diên."

Vân Lệ có vẻ hơi có ấn tượng: "Cái người cao kều đó hả?"

Hạ Vãn Chi vỗ tay một cái: "Đúng! Chính là anh ta! Anh ta chắc chắn có ý với cậu, cậu… đá Lương Kính đi, chọn anh ta!"

Vân Lệ bật cười, thấy cô đã say đến mức nói năng lộn xộn, nắm lấy tay cô xoa xoa lòng bàn tay đỏ ửng: "Được rồi, cậu ngồi yên, để tớ gọi điện cho trợ lý của cậu đến đón cậu về."

Hạ Vãn Chi bĩu môi: "Không gọi cho cô ấy, cô ấy chắc chắn đang ôm hai con chuột ngủ rồi, không cần cô ấy đến!"

Vân Lệ bất lực: "Vậy cậu đi taxi cùng tớ nhé?"

Hạ Vãn Chi không lên tiếng, Vân Lệ đợi một lúc, đưa tay lấy điện thoại của cô ra dùng nhận diện khuôn mặt mở khóa rồi vỗ vỗ má cô: "Nói đi."

Hạ Vãn Chi giơ một ngón tay lên lắc qua lắc lại: "Không đi taxi, không về nhà, tớ không có nhà."

"Vậy cậu về nhà tớ." Vân Lệ vừa nói vừa khoác tay cô lên cổ mình.

Hạ Vãn Chi rút tay lại phản đối: "Mẹ cậu chắc chắn không chào đón tớ."

Vân Lệ: "…"

Mẹ Vân không cho phép Vân Lệ qua đêm không về nhà, cô lại không yên tâm để Hạ Vãn Chi say rượu ở khách sạn, thế là vào Wechat của Hạ Vãn Chi xem một vòng, cuối cùng chọn được một người.

"Gọi cho Tạ Đàn đến đón cậu về được không?" Vân Lệ mơ hồ nhớ Hạ Vãn Chi từng nhắc đến cái tên này.

Họ Tạ, chắc chắn có chút quan hệ với Tạ Kỳ Diên.

Kiếm tiền ngay

Tuy chỉ gặp Tạ Kỳ Diên một lần nhưng so với Chu Dục, Vân Lệ lại có ấn tượng tốt hơn về Tạ Kỳ Diên.

Hạ Vãn Chi nghe thấy tên Tạ Đàn, ngẩn người vài giây rồi dựa vào vai Vân Lệ gật đầu lia lịa: "Muốn Tạ Đàn."

Vân Lệ bật cười, bấm gọi video rồi hướng camera về phía Hạ Vãn Chi.

"Chị Hoàn Tử!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!