Chương 11: (Vô Đề)

Sau lần Tạ Kỳ Diên đến, Hạ Vãn Chi đã có mấy ngày yên ổn, tâm trạng tốt lên, bệnh cũng nhanh khỏi.

"Chị ơi, chúng ta đã giảm giá rất nhiều rồi, sao vẫn không có một khách hàng nào vậy?" Trúc Tử chống cằm nhìn Hạ Vãn Chi ngẩn ngơ trước tấm vải vẽ, lòng buồn rười rượi.

Hạ Vãn Chi có chút uể oải, ngửa mặt lên trời than dài: "Không biết nữa, cứ thế này, chị không có thu nhập, em không có lương, hai chúng ta sẽ chết đói mất."

Trúc Tử bị chọc cười: "Chị có thiếu gia nhà họ Chu nuôi mà."

"Không phải em nói Chu Dục chỉ là đồ trang trí sao?" Hạ Vãn Chi dọn dẹp một chút rồi từ phòng vẽ đi ra, ngồi xuống đối diện Trúc Tử, rót một tách trà nóng nhấp từng ngụm nhỏ.

Cô nói với Chu Dục rằng gần đây mình rất bận.

Nhưng thực tế, cô và Trúc Tử ngồi cả ngày ở phòng làm việc, nhàn rỗi đến mức ngủ gật.

Trúc Tử nghẹn lời, cười gượng: "Em nói đùa thôi mà."

Hạ Vãn Chi cười cười, không đáp lời.

Cô thừa nhận, mình đang cố tình tránh mặt Chu Dục.

Ở nhà họ Chu không thoải mái, đối mặt với bố mẹ Chu Dục không thoải mái, đối mặt với Chu Dục cũng không thoải mái, thậm chí còn không thoải mái hơn cả khi gặp Tạ Kỳ Diên.

Cô không biết vấn đề ở đâu, lại lười suy nghĩ về vấn đề giữa mình và Chu Dục, thế là cứ ung dung trốn ở phòng làm việc làm "cá muối" mấy ngày nay.

Quan trọng là, Chu Dục cũng không đến tìm cô.

"Chị ơi, anh Chu Dục đến rồi." Trúc Tử đưa tay kéo kéo Hạ Vãn Chi rồi đứng bật dậy, ý tứ lách sang một bên.

Hạ Vãn Chi nhướng mi, rót cho anh một tách trà, như thể không ngạc nhiên khi anh đến tìm cô, cảm xúc không mấy dao động, "Uống trà không?"

Nói là trà, thực ra đều là trà dưỡng sinh bồi bổ cơ thể.

Tuy ai cũng uống được, nhưng Chu Dục xưa nay không thích uống những thứ này.

"Em đã tìm anh họ rồi phải không?" Chu Dục ngồi xuống, vẻ mặt có chút không vui.

Hạ Vãn Chi hơi sững sờ, còn tưởng mình nhìn nhầm.

Trước đây anh hiếm khi đối xử với cô như vậy.

"Anh đã giúp em tìm được địa điểm phòng làm việc phù hợp rồi, ở một cửa hàng gần Chu thị, vị trí rất tốt, lại ở tầng một, tiện cho việc thu hút khách hàng mới." Chu Dục ngửi thấy mùi trà thuốc thoang thoảng, cuối cùng vẫn không động đến tách trà Hạ Vãn Chi rót cho anh.

Hạ Vãn Chi lắc đầu, cười nói: "Để sau đi, em chưa chắc không không thắng được Tạ Kỳ Diên."

"Anh đã nói đừng tiếp xúc quá nhiều với Tạ Kỳ Diên rồi mà!" Giọng Chu Dục hơi nhanh, nghe có vẻ tức tối, "Vãn Chi, Tạ Kỳ Diên là người rất nguy hiểm, anh là vì muốn tốt cho em!"

"Em tự thấy tốt mới là tốt thật sự." Hạ Vãn Chi nhìn thẳng vào mắt anh, rất nghiêm túc.

Cô không biết anh nghe được gì từ đâu, dù sao thì dạo này những lời đồn thổi về cô trong giới hào môn chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi.

Mỹ phẩm Obagi

Nếu chuyện gì cô cũng để ý thì đã sớm tức đến hộc máu rồi.

Hai người im lặng đối mặt nhau vài giây, Chu Dục hít một hơi sâu, tự đứng dậy rót một cốc nước lọc rồi chuyển chủ đề: "Em cũng không có khách, ở đây cũng chán, hay là ở nhà đi, anh…"

"Sao anh biết em không có khách?" Hạ Vãn Chi ngắt lời anh, rõ ràng cô không hề nói với ai về tình hình phòng làm việc nhưng Chu Dục lại biết.

Chu Dục im lặng một lúc: "Anh…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!