Chương 1: (Vô Đề)

Bắc Thành.

Màn mưa đêm hè bao trùm mặt đất, Hạ Vãn Chi vội vàng nép dưới mái hiên sửa lại quần áo đã thấm nửa, gió cuốn theo những hạt mưa táp vào mặt cô.

Ánh đèn trên đầu chập chờn, thỉnh thoảng phát ra tiếng "xẹt xẹt", trông có vẻ kỳ quái. Hạ Vãn Chi ôm chặt một bức tranh, tiếp tục gọi vào số điện thoại không người nghe máy.

Khoảnh khắc sấm sét rạch ngang bầu trời, cuộc gọi đi cuối cùng cũng có người trả lời, nhưng cô sợ đến mức run rẩy, lỡ tay cúp máy cuộc gọi vừa được đối phương nhấc lên.

Sững sờ nhìn màn hình điện thoại, Hạ Vãn Chi không gọi lại, đối phương cũng không gọi lại cho cô.

Bóng đêm khiến nỗi sợ hãi của con người bị phóng đại vô hạn, Hạ Vãn Chi dựa vào tường, mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn mình chằm chằm, một luồng hơi lạnh lập tức ập đến.

Mưa càng lúc càng lớn, xung quanh vang lên tiếng chó sủa inh ỏi, đầu kia con hẻm truyền đến một tiếng r/ên rỉ đau đớn kỳ quái, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng người nói chuyện.

Giọng đàn ông.

Không chỉ một người.

Hạ Vãn Chi nhìn theo hướng phát ra âm thanh, cảnh tượng cách đó không xa tuy có chút mơ hồ, nhưng vẫn đập thẳng vào mắt cô.

Xong rồi.

Là hiện trường vụ án.

Tim Hạ Vãn Chi thót lại, cô từ từ nín thở.

Trong góc tối, một người đàn ông che một chiếc ô quay lưng về phía cô, rõ ràng không nhìn thấy mặt nhưng vẫn cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo tỏa ra từ người anh ta.

Đuôi mắt hẹp dài của người đàn ông hơi híp lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đang nằm sõng soài trên đất, toàn thân bê bết máu: "Người đâu?"

"Tôi… không biết." Người nằm trên đất là một người đàn ông trung niên, cố gắng hết sức ngẩng đầu lên nhưng bị vệ sĩ của người đàn ông kia ấn mạnh gáy xuống đất.

"Tôi khuyên ông tốt nhất nên suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời." Giọng điệu của người đàn ông khiến người ta rùng mình.

Người đàn ông trung niên nghẹn một ngụm máu trong cổ họng, sau khi cố gắng kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, ông ta ho khan vài tiếng rồi mới lên tiếng: "Tôi hoàn toàn không biết… Diêu Cầm mà các người nói là ai…"

Thời gian như ngừng lại vài giây, vệ sĩ bên cạnh cảm nhận được áp suất không khí từ cấp trên của mình giảm xuống, vung nắm đấm lại cho ông ta một cú: "Mẹ kiếp nhà mày…"

Chưa nói xong, người đàn ông giơ tay ngăn lại, ra hiệu cho vệ sĩ đứng dậy tránh ra.

"Hai mươi năm trước, nhà họ Tạ có người đưa cho ông một khoản tiền, bảo ông đến ngõ Dương Liễu tìm một người phụ nữ tên Diêu Cầm, tôi nói vậy, ông…nhớ ra rồi chứ?" Mắt kính phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, anh ta tiến lên một bước, từ từ ngồi xổm xuống, túm lấy cổ áo sau của người đàn ông trung niên đang nằm trên đất, nhấc ông ta lên đối mặt với mình.

Sau khi nhìn rõ đối phương là ai, đồng tử của người đàn ông trung niên co rút lại, nỗi sợ hãi hiện rõ trong đáy mắt, run rẩy nói: "Tạ… Tạ Kỳ Diên…"

"Không! Không phải tôi, chuyện này không liên quan đến tôi…" Ông ta vùng vẫy muốn trốn thoát, trong lúc giãy giụa, nước mưa hòa lẫn vết máu dính vào người Tạ Kỳ Diên.

Người đàn ông nhíu mày, đứng dậy lùi lại một bước, không giận mà uy: "Đánh ngất, mang đi."

"Vâng." Vệ sĩ nhận lệnh, giơ tay chém mạnh vào gáy người kia, người đó liền bất động như chết.

Nước tẩy trang

Nước mưa hòa lẫn mùi máu tanh nồng, Tạ Kỳ Diên buông lỏng nắm đấm, chậm rãi rút một chiếc khăn tay từ túi áo vest ra lau tay.

Khi xoay người, khóe mắt dường như bắt gặp một bóng hình xinh đẹp, Tạ Kỳ Diên dừng lại hai giây, hơi nâng ô lên, ánh mắt sắc bén nhưng gương mặt lại không biểu lộ cảm xúc gì.

Hạ Vãn Chi cách màn mưa trong đêm tối chạm phải ánh mắt của người đàn ông, bất giác siết chặt lòng bàn tay, đầu óc có chút đình trệ.

Dưới ánh đèn mờ ảo là một khuôn mặt vô cùng nổi bật, anh ta đứng im, khí chất lạnh lùng, ánh mắt khóa chặt cô như thể khóa chặt con mồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!